Chương 76:
Vũ Minh Hân không nghĩ tới cậu ta lúc này còn truy cứu cái này, cô ta nhìn đôi mắt lạnh như băng của cậu, sợ bị cậu trách tội, không thể làm gì khác hơn ngoài tìm một cái cớ: “Tôi… Tôi cũng là vì cậu! Từkhi Đàm Tiểu Ân xuất hiện ở nhà cậu, tôi có thể cảm giác được cậu mỗi ngày đều không vui.
Muốn bảo cậu kêu cô ấy là mợ nhỏ, cậu cũng không gọi được đúng không! Tôi làm như vậy, chỉ là muốn giúp cậu đuổi cô ấy đi!”
Đinh Cẩn nhìn Vũ Minh Hân, vốn cho rằng cô ta muốn hại Đàm Tiểu Ân, có chút tức giận, nhưng… Nghe xong lời giải thích của cô ta, trong lòng lại mềm nhũn…
truyện được cập nhập trên!
“Lên xe, tôi đưa cậu về.”
Thấy anh tin lời mình, Vũ Minh Hân mới thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần Đinh Cẩn còn tin tưởng cô ta thì tốt rồi!
Trong phòng khách, Đàm Tiểu Ân nhìn về phía Âu Châu Du: “Chị.”
Chuyện xảy ra có chút ngoài dự liệu của Đàm Tiểu Ân.
Cô làm sao cũng không nghĩ tới, cuối cùng người xui xẻo lại là Vũ Minh Hân.
Âu Châu Du biết cô đau lòng, an ủi: “Tiểu Ân, chớ để ở trong lòng, trở về tôi sẽ dạy dỗ Đinh Cẩn thật tử tế, nó khác trước quá rồi.”
Cho dù có ý kiến với Đàm Tiểu Ân đi nữa, cũng không thể hợp với Vũ Minh Hân cùng đi hãm cô!
“Những hình kia…” Đàm Tiểu Ân nhìn điện thoại Âu Châu Du…
Âu Châu Du cầm điện thoại di động tới, toàn bộ đều xóa đi, cười nói với Đàm Tiểu Ân: “Bây giờ xong chưa?”
“…”
Đối mặt phương thức xử lý thô bạo như vậy, Đàm Tiểu Ân thật không biết nói gì cho phải: “Cám ơn chị.”
“Không cần cám ơn tôi.” Âu Châu Du nói: “Muốn cám ơn, thì cám ơn cậu ấy đi!”
Cô nhìn Âu Minh Triết, bởi vì anh tin tưởng Đàm Tiểu Ân, cho nên, bọn họ cũng tin tưởng Đàm Tiểu Ân.
Ánh mắt Đàm Tiểu Ân rơi trên người Âu Minh Triết, nhưng cũng không nói cảm ơn với anh.
Anh gọi Vũ Minh Hân đến đây, rõ ràng cũng không tin cô, nếu như không phải chị đứng về phía cô, nếu như không phải cô có đoạn thu âm, bản thân cô hôm nay không biết sẽ ra sao!
Nghĩ tới đây, Đàm Tiểu Ân liền tức giận, cho nên, cô cũng không thèm để ý đến anh, trực tiếp đi ra ngoài…
Âu Minh Triết: “…”
truyện được cập nhập trên !
Đàm Tiểu Ân đi vào phòng vệ sinh, rửa mặt, nhìn bản thân trong kính, có một loại xung động muốn khóc lớn, mặc dù chỉ là một trận sợ bóng sợ gió, thế nhưng thủ đoạn của Vũ Minh Hân thật khó lòng phòng bị, cộng thêm Đinh Cẩn bao che cho cô ta, Đàm Tiểu Ân cảm thấy rất khổ sở.
Nhất là hai người đó, đã từng chiếm vị trí rất quan trọng trong lòng cô.
Đồng thời bị phản bội như vậy, đối với cô mà nói là một loại đả kích nặng nề.
“Tiểu Ân, tới đây một chút, tôi có lời muốn nói với em.”