Chương 67:
Sự khích lệ của Thầy giáo La khiến trong lòng Đàm Tiểu Ân vô cùng xúc động, cơm nước xong, lúc Thầy giáo La và những bạn học khác nói chuyện, cô liền nhốt mình trong phòng rửa tay.
Có lúc cô cảm thấy mình rất kiên cường, chuyện gì cũng có thể đối mặt.
Có những lúc, lại cảm thấy mình vô cùng yếu đuối…
Giống như bây giờ, cuộc trò chuyện với Thầy giáo La sẽ khiến cô nhớ mãi tỉnh cảnh mình hôm nay.
Chỉ vì có thể được đi học, cô cũng đã dùng hết tất cả sức lực.
Nước mắt mơ hồ dâng lên khóe mắt cô, cô nhịn rất lâu, không để cho nước mắt mình rớt xuống, thế nhưng, khóe mắt vẫn đỏ hoe.
Ngay lúc này, bỗng có cuộc điện thoại gọi tới, Đàm Tiểu Ân lấy điện thoại di động ra xem, biết là Âu Minh Triết gọi tới, cô điều chỉnh tâm trạng, nghe điện thoại: “Chú.”
“Em ở đâu? Lại đi làm việc sao?” Giọng nói Âu Minh Triết rất ấm, mang theo sự quan tâm chân thành.
Đàm Tiểu Ân nhìn đồng hồ, phát hiện đã sắp bảy giờ.
“Không phải, hôm nay chúng tôi họp lớp.”
“Tôi bảo Lý Sơn tới đón em.”
Anh không yên tâm cô buổi tối còn ở bên ngoài.
“Không cần, chúng tôi cũng ăn xong rồi, nếu để anh Lý tới tôi còn phải chờ rất lâu. Bây giờ tôi về ngay đây.”
“Được rồi!” Âu Minh Triết cũng không miễn cưỡng cô.
Cúp điện thoại, Đàm Tiểu Ân rửa mặt.
Lúc này, rất nhiều bạn học cũng đã đi rồi.
Đinh Cẩn từ phòng ăn đi ra, cũng chuẩn bị rời đi, lại bị Vũ Minh Hân gọi lại: “Đinh Cẩn.”
Cậu dừng bước, nhìn Vũ Minh Hân, giọng vô cùng lãnh đạm: “Tôi hôm nay có chuyện, không tiện đưa cậu về.”
Tâm trạng cậu ta không được tốt.
Vũ Minh Hân nghiêm túc nói: “Không phải tôi, là Đàm Tiểu Ân tìm cậu có chuyện, cô ấy ngại, cho nên nhờ tôi đi gọi giúp.”
Nghe thấy Đàm Tiểu Ân, Đinh Cẩn ngẩn người, chuyện buổi sáng cậu ta đối với Đàm Tiểu Ân đã có chút áy náy, buổi tối nghe thấy cô nói chuyện với Thầy giáo La, áy náy trong lòng càng sâu hơn.
Cậu ta luôn cảm thấy, mình căn bản không thế nào hiểu được Đàm Tiểu Ân.
Cậu ta cho tới bây giờ cũng không biết, một mình cô phải đối mặt với nhiều vấn đề như vậy.
Nghe thấy cô muốn tìm mình, cậu cũng không quan tâm chuyện bọn họ đã chia tay: “Cô ấy đâu?”
“Ở phòng vệ sinh.”
Vũ Minh Hân một mực để ys động tĩnh của Đàm Tiểu Ân, sẽ không bỏ lỡ giờ khắc này đâu!
Đinh Cẩn quay trở lại phòng ăn, đi tới phòng vệ sinh, mới vừa vào tới cửa liền thấy Đàm Tiểu Ân từ bên trong đi ra, ánh mắt đỏ hoe giống như là vừa khóc.
Đàm Tiểu Ân vốn cho rằng mọi người đều đi rồi, không nghĩ tới Đinh Cẩn vẫn chưa đi, còn bị cậu ta nhìn thấy bộ dáng này của mình, cảm thấy có chút mất mặt.
Cậu ta vào đây đi vệ sinh sao?
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!