Chương 36:
“Không liên quan đến em.”
“Tại sao Đàm Tiểu Ân lại biến thành mợ nhỏ của anh vậy? Nhà cô ấy ở nông thôn, cha mẹ đều là công nhân bình thường, sao có thể gả vào nhà anh, thật không sao hiểu nổi.” Lúc ở nhà họ Âu cô ta vẫn kìm nén, bây giờ Vũ Minh Hân mới dám nói ra.
Đinh Cẩn nhìn về phía Vũ Minh Hân: “Anh không biết.”
“Thật ra có chuyện này em vẫn chưa có cơ hội nói với anh, nhưng hôm nay thấy Đàm Tiểu Ân ở nhà anh em cảm thấy vẫn nên nhắc nhở anh thì hơn.” Vũ Minh Hân suy nghĩ một chút rồi thận trọng nói.
“Chuyện gì?”
“Nhà Đàm Tiểu Ân rất nghèo, lần trước cô ấy đến nhà em là vì muốn vay mẹ em tiền. Cô ấy đến với cậu anh phần lớn là vì muốn lừa tiền thôi. Anh bảo cậu anh nên cẩn thận một chút, đừng để cô ta lừa!”
“…” Đinh Cẩn nhìn Vũ Minh Hân: “Thật không?”
Đàm Tiểu Ân không giống loại người đi lừa tiền người khác.
“Tất nhiên là thật rồi.” Vũ Minh Hân khẳng định: “Sao em có thể lừa anh được? Anh nghĩ xem, anh đối với cô ta tốt như vậy, cô ta còn không thích anh, thì làm sao thích cậu anh được, cậu anh nhiều tuổi hơn cô ta, lại là người tàn tật. Nếu như không phải vì tiền, vậy thì vì cái gì?”
Vũ Minh Hân thấy vẻ mặt cậu ta nghiêm túc như vậy cũng đoán là cậu tin lời mình nói.
“Vậy em vào nhà trước đây, có chuyện gì điện thoại cho em nhé.”
Vũ Minh Hân đưa tay tháo dây an toàn, nhìn gò má Đinh Cẩn, cô ta lại cảm thấy cậu thật đẹp trai.
Cô ta sáp lại muốn hôn lên mặt cậu một cái nhưng vừa tới gần đã bị Đinh Cẩn đưa tay cản lại.
Cậu nhìn cô ta, ánh mắt lạnh lùng.
Vũ Minh Hân bị cậu cự tuyệt nên cảm thấy hơi khó chịu, cô ta cười một tiếng: “Vậy em xuống trước đây.”
Cô ta mở cửa bước xuống xe, đứng trước cổng nhìn Đinh Cẩn lái xe rời đi.
Mặt trời rất chói chang, nhưng trong lòng Vũ Minh Hân lại lạnh buốt.
Mình có gì không tốt bằng Đàm Tiểu Ân?
Dựa vào cái gì mà anh ấy quen với Đàm Tiểu Ân nhưng không chịu thích mình?
Coi như trên danh nghĩa là đến với nhau nhưng Đinh Cẩn vẫn không coi cô ta là bạn gái.
Nghĩ tới đây cô ta càng căm hận Đàm Tiểu Ân hơn!
…
Buổi chiều, Âu Minh Triết có một số việc cùng Lý Sơn ra ngoài, một mình Đàm Tiểu Ân ở trong phòng khách đọc sách.
Đinh Cẩn từ bên ngoài đi vào, cậu đứng trước mặt cô, vứt một tấm thẻ lên mặt bàn.
Cô ngẩng đầu lên, trông thấy dáng vẻ nghiêm túc của cậu ta, lại thấy tấm thẻ ngân hàng kia, không biết là ý gì, cô nhắc nhở: “Che mất ánh sáng của tôi rồi.”
“Không phải cô muốn tiền hay sao? Tôi cho cô, rời khỏi cậu của tôi!”
Đàm Tiểu Ân lật một trang của quyển sách trên tay, thái độ lạnh nhạt: “Tôi không hiểu cậu đang nói gì.”
“Cô đến với cậu tôi không phải là vì tiền sao?” Đinh Cẩn tức giận nhìn cô: “Cô muốn tiền, thiếu gia tôi có thể cho cô! Chỉ cần cô rời xa cậu tôi, những thứ này sẽ là của cô.”
Giờ phút này, Đàm Tiểu Ân cảm thấy mình như một kẻ ăn mày, còn cậu ta là người bố thí cao quý vậy.