Chương 274:
Đừng xem Đàm Tiểu Ân lá gan lớn như vậy, ở trước mặt thường chêu chọc anh, nhưng thật ra thì cô nhát gan cực kì, mỗi lần hôn anh đều không dám lấy hơi.
Như vậy sẽ làm cho cô trở nên rất mệt mỏi, không được bao lâu, liền thở hồng hộc.
Âu Minh Triết cúi đầu xuống, còn muốn hôn Đàm Tiểu Ân, luôn cảm thấy như vậy hôn cô hôn đến trời sáng cũng không mệt, Đàm Tiểu Ân lại ngăn cản anh, “ông xã.”
“…” Mới vừa bị anh dậy dỗ mấy lần, hiện tại mở miệng là gọi ông xã sao?
Điều kinh ngạc với mừng này làm cho tâm tình của Âu Minh Triết rất tốt, anh nhìn Đàm Tiểu Ân, kiên nhẫn hỏi: “sao thế?”
“Em buồn ngủ.” Vốn là uống say, cũng rất khó chịu, hiện tại lại cùng anh chơi lâu như vậy, Đàm Tiểu Ân cảm giác mình một giây kế tiếp liền có thể ngủ.
Âu Minh Triết nhìn cô gắng gượng không ngủ, nói: “Không cho phép ngủ!”
“Vì… sao?” Đàm Tiểu Ân không hiểu nhìn anh.
Âu Minh Triết ôm cô vào trong ngực, nghiêm túc nói: “em làm sai, đáng bị trừng phạt, anh không đồng ý, em tối nay không được phép ngủ.”
Ai bảo cô dám dêu dao anh thích đàn ông!
Anh rất tức giận, thừa dịp cơ hội này phải cố gắng giáo dục cô một chút.
Đàm Tiểu Ân nghe được anh nói như vậy, có chút tức giận, “Không, em mệt lắm! Em ghét chú!”
Không đợi anh đồng ý, Đàm Tiểu Ân đã đẩy anh ra, tự mình lăn đến một bên, cuốn lấy chăn, lăn ra ngủ.
“…”
Một giây trước, Âu Minh Triết còn đắm chìm trong cảm giác vui sướng được nghe cô gọi ông xã, hiện tại, liền bị cô ngược.
Nhưng mà, Đàm Tiểu Ân đã ngủ rồi, làm sao còn để ý anh có vui hay không?
–
“Ngài Âu, dậy thôi, cô chủ lớn đến ạ.” Buổi sáng, tiếng gõ cửa của Lý Sơn vang lên, Đàm Tiểu Ân từ trong mộng tỉnh lại.
Cô dụi dụi con mắt, tối hôm qua uống rượu, cảm giác ngủ ngon cực kì.
Không có nghe thấy Âu Minh Triết đáp lại, cô cho là Âu Minh Triết còn chưa có tỉnh, đang chuẩn bị đánh thức anh, kết quả phát hiện, Âu Minh Triết đang nhìn cô.
Quần áo ngủ cổ hơi rộng, lộ ra xương quai xanh quyến rũ, mỹ sắc trước mặt, Đàm Tiểu Ân lập tức thanh tỉnh hơn phân nửa, hoàn toàn không nhớ mình tối hôm qua đã làm gì, hướng về phía Âu Minh Triết cười một tiếng, “chào buổi sáng”
“…”