Chương 10:
“Sao hả? Mày còn muốn bỏ nhà đi nữa chắc?!”
“Đúng thế!” Đàm Tiểu Ân gân cổ lên, mặt đỏ bừng nói: “Con muốn bỏ nhà đi đấy! Từ nay trở đi, chuyện con mẹ đừng quản nữa!”
“Không cần tao quản nữa? Tao vất vả lắm mới nuôi mày lớn tới nhường này, còn chờ mày cho tao hưởng sái nữa kìa! Mày thì hay rồi, ba mẹ chưa nhờ vả được ngày nào đã muốn ruồng bỏ chúng tao, làm một đứa con bất hiếu đúng không? Mày muốn đi thì trả lại tiền mấy năm nay chúng tao nuôi mày rồi hẵng đi!”
Đàm Tiểu Ân không ngờ rằng mẹ mình sẽ nói ra những lời như vậy.
Trái tim cô lại bị xé toạc ra lần nữa.
Đau tới mức khiến cô không khóc nổi.
“Tiền… Con sẽ trả lại cho mẹ!” Chờ cô lên đại học, cô sẽ đi làm thêm ngoài giờ. Cô không tin mình sẽ không trả nổi số tiền nuôi nấng ấy. “Còn chuyện gả chồng, mẹ muốn thì đi mà gả!”
Dứt lời, cô xách rương hành lý rồi đi ra ngoài.
“Mày!” Bà Đàm tức giận hết sức, bước tới kéo Đàm Tiểu Ân lại, tát cho cô một cái.
Đàm Tiểu Ân điếng người, ngây ra như phỗng.
Sức lực của bà Đàm rất lớn, lập tức lại kéo cô vào phòng.
Đàm Thanh Đức trốn ở một bên bước tới kéo bà Đàm ra, cũng nói với Đàm Tiểu Ân: “Chị đi trước đi, ở đây có em rồi!”
Đàm Tiểu Ân chưa kịp nghĩ gì, vội xách hành lý rời khỏi nhà.
Ra ngoài cửa, xe của Lý Sơn vẫn còn đỗ ở đây. Cô mở cửa xe ngồi vào, trái tim vẫn còn kinh hoàng.
Xe chạy tới biệt thự.
Trước khi xuống xe, Đàm Tiểu Ân sửa sang lại đầu tóc bị làm rối của mình rồi mới cùng Lý Sơn đi vào.
Trong biệt thự chỉ có một mình Âu Minh Triết.
Đàm Tiểu Ân nhìn bóng dáng cô đơn của Âu Minh Triết ngồi trước cửa sổ, trái tim cũng bị siết chặt. Cô nghĩ tới mình mới vừa trốn ra khỏi nhà, từ nay về sau cô cũng đơn côi một mình, tâm trạng lại trở nên hết sức buồn bã.
May mà cô vẫn còn có chú.
Cô nở nụ cười gượng gạo, bước tới trước nói: “Chú, tôi đã về rồi.”
Âu Minh Triết quay đầu lại cười với cô.
Nụ cười ngưng bặt khi thấy vết thương trên mặt Đàm Tiểu Ân.
“Mặt em sao vậy?”
Đàm Tiểu Ân vội cúi đầu che mặt lại: “Không có gì đáng lo hết…”
“Bị đánh à?”
“Vâng.” Cô rầu rĩ nói: “Mẹ tôi đánh.”
Bàn tay nắm xe lăn của Âu Minh Triết hơi siết chặt lại.
Đàm Tiểu Ân lại nói: “Nhưng không sao đâu, bị mẹ đánh là chuyện thường. Ngày xưa tôi nghịch ngợm cũng thường xuyên bị đánh…”
Cô cố gắng khiến cho mình thoạt nhìn thật sự không để ý chút nào, nhưng những giọt lệ quanh khóe lại bán đứng cô.
Cổ họng Âu Minh Triết khô khốc: “Lại đây.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!