Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa có trình tự, cũng đem tâm trí của Đường Tịnh Thi quay trở về. Tiến từng bước một tới cửa phòng, vặn nhẹ tay nắm. Xuất hiện đằng sau lớp cửa kính hoa văn của bệnh viện là khuôn mặt nam sinh quá đỗi quen thuộc trong vòng hơn một tháng nay.
Bạch Phong Vũ đứng ngoài cửa, đem theo bó hoa tươi cùng mấy loại trái cây, đôi đồng tử màu xanh da trời khẽ dao động. Hai đầu lông mày của cậu ta nhíu lại, có chút khó hiểu hỏi Đường Tịnh Thi.
"Chị gái nhanh vậy đã muốn xuất viện rồi sao? Tôi hôm nay còn định mang táo đến để gọt cho chị ăn đây."
Đường Tịnh Thi bị nét mặt ngố lăng của cậu ta chọc cười, cong khoé môi lên, nét mặt của cô sau đó cũng như hoà đi ít nhiều.
"Không cần đâu, tôi đã mất tích hơn một tháng rồi, nếu còn không mau trở về thì có lẽ sẽ xảy ra chuyện lớn mất, bị đuổi việc là cái chắc luôn."
"Ha ha, chị giờ còn có tâm trạng lo công việc à? Như tôi, có lẽ lúc này sẽ suy nghĩ không biết nói như thế nào với cha mẹ đây. Thân con gái mà mất tích một tháng trời, lại còn bị thương như vậy..." - Bạch Phong Vũ cười xòa, đem đồ cũng như bản thân bước vào trong phòng bệnh.
Nói là thu dọn nhưng thực tế cũng không có gì nhiều, chẳng qua là một vài đồ dùng cá nhân mà thôi. Bởi vì lúc đem cô tới nơi này, Đường Tịnh Thi chỉ còn duy nhất mỗi cái mạng, không, phải gọi là nửa cái mạng. Nếu không phải cấp cứu kịp thời, có lẽ đã chết rồi đi.
"Xem ra từ nay về sau không thể lấy lí do đi thăm người ốm để trốn tiết nữa rồi, cũng thật tiếc nha."
Bạch Phong Vũ tặc lưỡi, tay khẽ vuốt mái tóc mềm của mình ra phía sau, cong khoé môi. Sau đó thì ném quả táo đang cầm trên tay lên, ý định ban đầu là ném cho Đường Tịnh Thi. Chẳng qua lực đạo không kiểm soát được, quả táo lại đi chệch quỹ đạo. Vẫn may là Đường Tịnh Thi phản xạ nhanh, nghiêng người sang bắt kịp.
Bạch Phong Vũ nhìn thấy cảnh này vô cùng bất ngờ, một tháng này quen với cảnh chị gái xinh đẹp này nằm trên giường, tưởng chừng như là một cô con gái chân yếu tay mềm, chậm chạp thục nữ, lại không biết được cô ấy không những không chậm chạp mà khả năng quan sát cũng như xử lý vấn đề vô cùng nhạy bén...
"Đường Tịnh Thi, đến bây giờ tôi vẫn thắc mắc, không biết chị làm nghề gì vậy nhỉ?"
Cô nghe vậy vẫn hờ hững không trả lời, đặt gọn quả táo xuống bàn. Cầm theo túi nhỏ của mình toan định đi về phía cửa.
Nhưng lần này, cánh cửa lại được mở ra ngay trước khi Đường Tịnh Thi chạm vào nó. Từ phía bên kia cánh cửa, một cô y tá với vẻ mặt hớt hải nhìn hai người, hai tay phải chống đầu gối vì chạy đoạn đường xa với tốc lực nhanh nhất có thể.
"Hộc... Hộc... Chị Thi Thi, tuy là có hơi đường đột... Nhưng lần này bệnh viện thật sự cần chị giúp một việc, nhóm máu AB có Rh-..."
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!