Cho đến hơn 2 phút sau, Chu Việt mới nói được một câu hoàn chỉnh.
"Tổng giám đốc, có người tìm ngài. Người đó trang phục chỉnh tề, nhưng có nhãn mác của quân nhân, hình như không phải là người ở đây. Còn có, còn có khuôn mặt hằm hằm trông vô cùng đáng sợ, cứ như muốn ăn tươi nuốt sống người khác luôn không chừng đấy."
Âu Minh Triết nghe đến miêu tả của Chu Việt, thầm cười trong lòng. Không cần gọi thì người đã xuất hiện rồi sao? Xem ra số của hắn vẫn tốt chán.
Hắn không cần suy nghĩ nhiều, một hai tiếng liền lập tức đứng dậy. Trước ánh mắt lo lắng của Chu Việt, bước đến thang máy dành riêng cho mình, chuẩn bị đi xuống dưới sảnh.
Ở bên kia, Lục Cảnh Nghi một thân phục trang màu xanh rêu vô cùng phong độ. Cùng với khuôn mặt và vóc dáng hoàn hảo đứng giữa đại sảnh, thu hút không ít ánh nhìn ái mộ của nhân viên nữ.
Nhưng trong lòng của Lục Cảnh Nghi lúc này như lửa đốt, làm sao còn quan tâm gì với mấy thể loại liếc mắt đưa tình buồn nôn kia chứ!
Mắt thấy bóng dáng Âu Minh Triết xuất hiện trong thang máy, Lục Cảnh Nghi liền đi tới, bước chân có lực nhanh chóng đứng trước mắt của hắn.
"Âu Minh Triết, tôi cần cậu giúp."
Âu Minh Triết mới vừa xuống, đã nhìn thấy bóng dáng của Lục Cảnh Nghi đập trước mắt. Khuôn mặt Cảnh Nghi không tra ra bất cứ cảm xúc nào, nhưng Âu Minh Triết biết rõ, anh lúc này đang vô cùng khẩn trương.
Không cần nói nhiều, Âu Minh Triết cũng bị ánh mắt khẩn trương xen lẫn lo lắng bất an kia của Lục Cảnh Nghi doạ sợ. Trên đời này, phàm là thứ có thể khiến Lục Cảnh Nghi trưng ra ánh mắt kia không nhiều. Lần này còn đứng trước cảnh đông người như thế này nhờ sự giúp đó của hắn. Có thể thấy chuyện này đối với anh vô cùng cấp bách.
"Lục Cảnh Nghi, có gì bình tĩnh lại một chút, lên phòng làm việc của tôi rồi chúng ta lại bàn bac sau."
Dứt lời, Âu Minh Triết lập tức kéo Lục Cảnh Nghi vào trong thang máy. Bỏ lại sau lưng không ít ánh mắt ngơ ngác của nhân viên.
Đợi khi thang máy được đóng lại. Phía sau truyền đến tiếng "bà" vô cùng lớn của rất nhiều nhân viên nữ. Ngoài ra còn có tiếng trò chuyện.
"Cô thấy không, trời đất, người đâu mà lại phong độ đẹp trai đến như vậy chứ. Bộ đồng phục đó là của quân nhân đúng không?"
"Tôi cũng nghĩ vậy, mà nhìn rất lạ nha, hình như không phải quân phục của thành phố Willow mình nhỉ?"
"Ôi trời, cho dù là người ở đâu đi nữa, với khuôn mặt ấy thì tôi cũng đủ rồi."
"Công nhận, Âu tổng của chúng ta toàn quen biết với cực phẩm nam nhân cả nhỉ? Cứ tưởng mình Doãn tổng, nay lại thêm một soái ca quân nhân nữa."
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!