Nhưng cho dù hắn không nghe, nhưng tiếng chuông vẫn vang lên, Đàm Tiểu Ân hai mắt chớp động, khó hiểu nhìn khuôn mặt đã đen kịt của hắn.
"Người ta gọi nhiều như vậy, lỡ đâu có chuyện gấp thì sao?"
Thật sự là chuyện hắn quan tâm, tuy nhiên lúc này lại khiến hắn phiền não. Trong lòng không khỏi sinh ra một cổ tức giận... Nơi căng trưởng của hắn đang vô cùng muốn cắm vào nơi kia...
Nhưng với khuôn mặt kiên quyết này của Đàm Tiểu Ân, Âu Minh Triết chỉ đành cắn răng nhịn xuống ham muốn, kéo quần lên gọn gàng. Nửa người trên để trần hậm hực đi tới cầm điện thoại lên...
Với khuôn mặt kiên quyết này của Đàm Tiểu Ân, Âu Minh Triết chỉ đành cắn răng nhịn xuống ham muốn, kéo quần lên gọn gàng. Nửa người trên để trần hậm hực đi tới cầm điện thoại
lên...
Đúng như hắn dự đoán, số điện thoại chẳng còn gì là xa lạ. Âu Minh Triết nhấn nút nghe, sau đó không chờ người kia chào hỏi câu nào đã gằn giọng.
"Nếu không phải là chuyện quan trọng thì cậu chết với tôi, Lục Cảnh Nghi."
Câu nói kia rõ ràng không hề giống nói dỡn một chút nào.
Lục Cảnh Nghi ở đầu giây bên kia vẫn là người đáng thương nhất. Chẳng qua vì nhiệm vụ giao phó nên mới gọi, ấy vậy mà còn chưa kịp kể công đã bị boss lớn kết án tử hình rồi?!
Lục Cảnh Nghi còn nghe ra tiếng hít thở không bình thường của Âu Minh Triết...
Nhưng anh không dám suy diễn nhiều, sợ rằng bỏ lỡ thời gian báo cáo. Tên Âu Minh Triết này đã gằn giọng lên với anh em như vậy, chắc chắn đã có chuyện không hay đang xảy ra...
Âu Minh Triết vừa nói xong câu kia, chân đã bước ra khỏi thư phòng, tiến đến gần ban công.
Tiết trời buổi đêm quả nhiên lạnh lẽo, chẳng mấy chốc cơ thể của hắn đã cảm nhận được luồng gió đầu tiên thổi qua từng tế bào của cơ thể
Cảm giác se lạnh truyền đi khắp cơ thể, cố gắng lắm mới áp chế đi một chút lửa nóng trong người của hắn. Khiển đầu óc của Âu Minh Triết cũng trở nên thanh tỉnh lại.
Bên tai lúc này nghe được tiếng của Lục Cảnh Nghi truyền sang.
"Tìm thấy người rồi."
Âu Minh Triết vừa rời khỏi thư phòng, Đàm Tiểu Ân cũng dựng người dậy. Cầm áo quần đã bị Minh Triết và nhăn nhúm vứt dưới sàn nhà lên, nhăn mày một chút, nhưng sau cùng vẫn là mặc lại.
Tiếp theo đó, cô mau chóng đi về phòng ngủ, đến tủ thuốc cầm lấy nhiệt kế...
Quái lạ, vẫn là 36,5 độ C.
Cô không phải bị sốt sao?
Nhưng lúc này cô cảm thấy nóng như vậy cơ mà...
Đo đi đo lại mấy lần, nhiệt kế vẫn giao động trong khoảng đó, chính xác muốn nói với Đàm Tiểu Ân rằng, cô không phải bị ốm mà nóng lên.