Mấy người bạn bên cạnh cô ta nghe vậy chỉ cười trừ, xúm lại chỗ của cô ta an ủi. Vụ Hân nhìn một màn này thì cười đến sung sướng. Aiza, hoa khôi ẻo lả thường ngày được người người ca tụng này cũng phải chịu số phận mất mặt trước đám đông. Dư vị này cô ta chắc một lần nếm mà nhớ tới già ha ha.
"Vu Hân, cậu cười gì mà đáng sợ vậy?"
"Mạc Kỳ An bị xấu mặt, làm sao không vui cho được. Thường ngày ra giáng ép bức người khác, bây giờ cũng chịu cảnh ngộ rồi."
Đàm Tiểu Ân nghe thấy cái tên này thì là một cái xem như đã hiểu. Cô tuy không biết nhiều về Mạc Kỳ An, nhưng mà thông qua lời kể của Vu Hân và mấy người bạn khác cũng nhận định được, cô gái này tính cách có hơi ngỗ ngược.
"Ah, Tiểu Ân, cậu ở đây viết tiếp đi, mình đi mua nước cho hai ta" - Vu Hân bất chợt đứng lên phủi phủi bụi bám trên quần, quay người sang nói với Tiểu Ân, cô cũng gật đầu đồng ý.
Chép báo cáo có hơi mỏi mắt, nên Đàm Tiểu Ân dời mắt sang chỗ khác, nhìn vào những tán lá màu xanh đối diện. Vừa hay bắt gặp ánh mắt tràn đầy hận ý của người mang khuôn mặt xinh đẹp đang hướng về phía mình. Không hiểu tại sao Tiểu Ân lại rùng mình một cái.
Quái lạ, cô có chọc gì đến cô ta đâu mà Mạc Kỳ An nhìn cô như kẻ thù không đội trời chung như vậy?
Nhưng giây sau đã thấy cô ta trở lại dáng vẻ cười nói, Đàm Tiểu Ân trong lòng nghĩ có lẽ bản thân đã nhìn nhầm, không để ý đến nữa, tiếp tục công việc viết báo cáo.
Đàm Tiểu Ân đang ngồi xổm viết báo cáo trong điện thoại, tầm nhìn chỉ ở dưới một mét. Vậy nên chỉ đến khi đỉnh đầu không còn bị ánh nắng gay gắt của mặt trời hung nóng nữa cô mới biết được một chuyện, có bóng dáng của ai đó đang đứng trước mặt cô.
Người đó nhanh chóng đã cúi thấp người xuống, cùng với cô một hành động ngồi xổm. Khuôn mặt ôn hoà, bên môi vẫn giữ nụ cười ấm áp, tựa hồ như cái con người đáng sợ khi nãy và hắn hoàn toàn khác nhau.
"Tiểu mỹ nhân, cậu vì sao đi không thông báo tôi một tiếng vậy?" - Bạch Phong Vũ không để ý đến người xung quanh đang dương ánh mắt gì nhìn họ, không phải là ánh mắt nào nhìn Đàm Tiểu Ân mà hỏi.
"Tôi đi phải thông báo cho cậu chắc, cậu cũng không phải người nhà của tôi" - Cô không thèm đếm xỉa gì đến tên trời đánh này. Vẫn may, năng lượng mà ông xã yêu quý truyền cho cô vẫn còn hiệu lực, trong lòng cô vẫn đang rất vui vẻ.
"Lỡ mai sau phải thì sao?"
"Tôi có ông xã rồi!" - Đàm Tiểu Ân vỗ ngực tự hào, nhưng cô lại không để ý ánh mắt sáng đang nhìn cô có phần trùng xuống.
"Ông xã thì sao? Có tiền, có quyền, có nhà cửa bằng tôi không? Có đẹp trai hơn tôi không?"
"Tiền ít nhưng bù lại rất đẹp trai, so với tên quý tộc hút tiền của tôi như cậu càng đẹp trai hơn hẳn!"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!