"Cô bé ngốc, không khóc nữa, em khóc nữa sẽ bị đau mắt đấy. Nếu đau mắt sẽ không nhìn thấy tôi nữa, tôi cũng sẽ rất đau lòng..." - Âu Minh Triết mỉm cười, đem khuôn mặt bị nước mắt làm cho tèm lem lau đi sạch sẽ. Lại dùng giọng nói trầm ấm dỗ dành cô, giống như dỗ dành đứa trẻ nhỏ.
Hắn nói nhiều, nhưng lọt tại của Tiểu Ân chỉ được vài ba chữ, vẫn may, đó là những chữ quan trọng.
Hắn nói, hắn cũng sẽ rất đau lòng, là đau lòng vì thấy cô khóc sao?
Điều này đánh vào tâm lí của Tiểu Ân, cô dừng khóc hẳn. Đưa đôi mắt còn ngấn lệ nhìn hắn. Tuy cô dừng được rơi nước mắt, nhưng không dùng được tiếng nức nở của mình.
"Anh... Hức... Anh nói dối, anh rõ ràng không để ý đến em!"
"Tôi khi nào lại không để ý đến em?" - Âu Minh Triết bất giác cười trừ, vợ nhỏ của hắn lại đang suy nghĩ cái gì rồi?
"Anh nghe em kể xong... Lập tức... Lập tức chạy đi, cũng không nói với em tiếng nào... Anh trong lòng chắc chắn đang chế cười em, nhất định không để ý em nữa!" - Đàm Tiểu Ân mím môi đáp. Cô cũng không hiểu vì sao, bản thân trước giờ ghét khóc, lần này lại khóc một trận lớn như vậy, giống như tủi thân, cũng giống như đang muốn trút bỏ toàn bộ cảm xúc của mình ra bên ngoài.
Mà người cô tin tưởng để mở lòng, không phải chị gái, mà lại là Âu Minh Triết, chồng của cô!
Âu Minh Triết suy nghĩ nhiều, vẫn không nghĩ đến việc bản thân là kẻ cầm đầu trong chuyện làm cho cô khóc. Hắn lúc đó chẳng qua là quá phấn khích, hạnh phúc đến quá bất ngờ... Sợ rằng hình tượng từ tốn của mình trong mắt cô ngay giây đó sẽ sụp đổ nên mới ba chân bốn cẳng chạy trối chết. Ai mà biết được sẽ khiến cho cô suy nghĩ đến độ như này cơ chứ.
Trong lòng lại thầm trách mình một tiếng ngu ngốc, giữ hình tượng cái gì chứ, bây giờ lại khiến cô khóc đến sưng cả mắt đến như thế này?
Lần nữa đem vợ nhỏ ôm vào lòng, lực đạo vừa phải không làm cô đau. Hai tay của hắn nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng nhỏ nhắn của cô, trong giọng nói trầm ấm có chút bất lực lên tiếng.
"Tiểu Ân, trên đời này, người phụ nữ mà anh không muốn mất đi nhất chính là em! Đừng nói đến việc không chú ý đến em, ngay cả việc làm em khóc tôi cũng không dám... Em biết không, tôi đã dành một khoảng thời gian rất lâu để tìm em, hà cớ gì lại không muốn chú ý đến em được?!".
Đàm Tiểu Ân không hiểu lắm, hắn tìm cô? Còn tìm rất lâu về trước? Nhưng cô và hắn chỉ mới quen biết được hơn hai tháng chứ mấy?
"Anh đang nói dối đúng không?" - Đàm Tiểu Ân đưa mắt nhìn hắn, hiện tại giọng đã không còn nức nở nữa.
"Không phải, những thứ em nhìn thấy trong mộng không phải mơ, mà là một đoạn quá khứ của em. Thiếu niên em gọi một tiếng anh trai nhỏ, chính là tôi." - Âu Minh Triết mỉm cười, từ từ giải thích với cô.
Chỉ thấy khuôn mặt của Đàm Tiểu Ân hiện ra vẻ kinh ngạc không thôi. Vậy mọi chuyện đều là thật, hèn gì những gì cô thấy lại có cảm giác chân thực đến kì lạ như vậy... Bởi lẽ cô đã trải qua, toàn bộ chuyện đó.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!