Ông ta bất giác cau mày lại, đổi người hung tợn trừng mắt nhìn đứa nhỏ này. Lý Chung thực sự muốn kết liễu luôn con nhỏ này tại đây, nhưng cấp trên đã giao phó, ông ta không thể cứ như vậy mà giết được.
"Cút ra chỗ khác, mau lên, trước khi tao còn nhân nhượng với chỉ định của cấp trên!"
Đàm Tiểu Ân không hiểu ông ta đang nói gì, nhưng ông ta không giết cô, đó là điều cô không ngờ tới... Bàn tay nhỏ vẫn một mực nắm chắc vũ khí trên tay, không hề di chuyển.
Lý Chung đã bị hành động này của cô chọc giận, ông ta lao đến như một con thú dữ đang muốn ăn tươi nuốt sống con mồi, uống trọn máu của chúng vậy. Đàm Tiểu Ân nhìn thấy thì sợ hãi đến mức không thể nhúc nhích được, chỉ biết trơ mắt nhìn tên đàn ông kia tiến càng ngày càng gần đến chỗ cô.
Vào một giây định mệnh, tay nhỏ của cô bị ai đó điều khiển, cô chỉ kịp nhìn thấy đoạn sắt dài của mình chuyển hướng, đâm thẳng đến người đàn ông kia. Và rồi, một bàn tay ấm áp đã che đi toàn bộ hình ảnh sau đó, khiến cô không tài nào mà nhìn được.
Bên tại còn nghe thấy tiếng nói ấm áp của thiếu niên.
"Trẻ con không thể xem hình ảnh này được, nhắm mắt lại!"
7
Đàm Tiểu Ân nghe lời, nhắm chặt mắt lại. Thẳng cho đến khi hắn buông tay ra mới từ từ mở mắt. Đối diện với cô là đôi đồng tử màu hổ phách, Đẹp, rất đẹp, cũng rất khí chất.
Lúc này, trong căn nhà cao tầng cũ nát vang lên tiếng kêu thảm thiết của tên đàn ông. Hai tay của ông ta ôm mặt, lăn qua lăn lại dưới đất, trông có vẻ vô cùng đau đớn.
Cơ thể Đàm Tiểu Ân bỗng chốc nắm chặt lấy bàn tay của thiếu niên, nhưng vì quá nhỏ mà chỉ nắm được những ngón tay thon dài, kéo hắn chạy xuống dưới
"Nhân lúc hắn không để ý, anh trai nhỏ mau chạy đi... Ông ta, ông ta chắc chắn đã điên máu
rôi"
Thiếu niên dường như không ưng ý với suy nghĩ đó, lắc đầu từ chối.
"Muốn đi cùng đi!"
"Không thể được, ông ta lần theo nốt ruồi nhỏ trên áo em mới tìm đến đây. Có lần em đã nghe trộm bọn lính gác nói như vậy... Anh không có, nên hãy chạy trước đi."
Song, thiếu niên dường như không quan tâm đến lời của cô nói, lặp lại lời của mình một lần nữa.
"Muốn đi cùng đi!"
"Muốn đi cùng đi!"
Đàm Tiểu Ân lắc đầu, giờ phút nguy hiểm, cô cong khoé môi cười một tiếng.
"Anh trai nhỏ, anh có thấy không, ông ta không giết em. Không phải ông ta không dám giết em, mà ông ta không thể. Không biết sau này em có thể bị ông ta đánh chết hay không, nhưng em biết một chuyện... Anh trai nhỏ, nếu anh còn nán lại, chắc chắn sẽ chết... Mà em không mong muốn anh chết!"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!