Đang định nói, Cố Giai Lệ đã lên tiếng trước " Chuyện chị làm, tự chị biết. Vốn dĩ người được gả là chị, là do chị chê bai. Cho nên để tôi thay chị gả cho Duệ. Trước khi muốn trách tôi thì hãy tự kiểm điểm chính mình đi"
"Mày còn dám dạy đời tao, muốn chết thì để tạo giúp mày được á á á!!!"
Cố Minh Châu xông đến túm lấy cổ của cô. Mọi người xung quanh thấy không ổn liền muốn can ngăn. Nhưng rất nhanh, chú chó bên cạnh đang ngồi yên quan sát từ nãy đến giờ. Nhận thấy chủ nhân gặp nguy hiểm lập tức lao đến dùng hàm răng sắc bén ngoạm lấy cánh tay của ả
Vốn thuộc dòng chó săn hung dữ, nhìn thấy có kẻ dám làm bậy với cô. Xích Thố ngậm chặt không buông, thậm chí khi cô ả ngã xuống đất nó liền dùng lực mạnh hơn Gầm gừ như đang muốn xé toạc cánh tay trắng đó ra
"Á á á !!!"
Tiếng thất thanh của cô ả truyền đi khắp nơi. Mọi người xung quanh cũng cảm thấy khiếp sợ
Cố Giai Lệ nhìn cô ta vùng vẫy trong đau đớn, không có lấy chút cảm thông. Chỉ là nhìn xung quanh thật sự rất đông người, nếu còn không giải quyết sẽ khiến mọi việc trở nên khó kiểm
soát
"Xích Thố, đủ rồi" Nghe thấy mệnh lệnh, nó buông ra. Bộ dạng dữ tợn biến mất, vẫy vẫy đuôi đến bên cạnh cô rồi cọ cọ cái đầu to vào lòng bàn tay như đang muốn được khen
Cố Minh Châu quằn quại ôm cánh tay bê bết máu, in rõ dấu răng đáng sợ Ngay cả sức để chửi cũng chẳng còn, gương mặt đắc ý lúc nãy giờ đây trắng bệch
Cố Giai Lệ thở dài, nhìn sang Gray " Gọi bác sĩ giúp cô ta đi"
"Vâng"
Cô bước đi, đám đông vây quanh vì thế mà nhường đường. Chẳng ai dám xem cô là trò vui hay cười nhạo nữa
Gray đứng đó gọi điện thoại, nhưng không phải mời bác sĩ, mà đang báo cáo tình hình với ai
kia
" Thiếu gia, tôi đã làm theo lời ngài căn dặn. Để cho thiếu phu nhân tự mình giải quyết"
Chẳng nghe được rõ hắn nói gì, chỉ nghe thấy Gray trả lời "Vâng, mọi thứ đều ổn ạ"
Tống Tư Duệ dập máy, ngã lưng ra sau ghế thở phào Hắn đã từng nói sẽ không để bọn người rác rưởi đó đến gần vợ mình
Nhưng bác sĩ đã nói, tâm bệnh trong cô rất lớn. Muốn tháo chuông thì phải tìm người buột chuông Tống Tư Duệ mạo hiểm đánh cược Thứ mà hắn cược chính là sau khi dùng tình yêu che chở cho cô, Cố Giai Lệ sẽ không còn nhút nhát nữa
Cho nên hắn đã âm thầm ra lệnh cho Gray và toàn bộ người bên cạnh. Nếu mọi chuyện vẫn nằm trong tầm kiểm soát, thì bất cứ ai cũng không được can thiệp
Chẳng bao lâu, Gray đã đưa cô đến phòng làm việc của hắn Cố Giai Lệ trong suốt quá trình chẳng nói chẳng rằng. Anh cũng không nhiều chuyện
Sau khi chỉ dẫn xong xuôi liền lui ra ngoài đóng cửa
Hắn thấy cô đến, trong lòng vui như mở hội " Không ngờ có một ngày vợ lại chủ động ra ngoài tìm anh"
Cố Giai Lệ chẳng còn tâm trạng để tính sổ chuyện ban sáng với hắn. Đứng yên tại chỗ, cúi gằm mặt
Tống Tư Duệ đi đến bên cạnh thân mật vỗ về " Kẻ nào làm cho em không vui sao?"
Cô lườm hắn, sau đó thở dài xoay đi nơi khác
"Tìm anh có việc ?" - hắn thăm dò -"Thôi mà, chúng ta ngồi xuống nói chuyện"
Nói xong liền dìu cô đến bên ghế sofa, chu đáo rót trà, kêu người đem thêm trái cây và bánh ngọt vào
Thấy cô mãi không chịu ăn, hắn không giả vờ nữa, trực tiếp hỏi " Lúc nãy em có gặp Cố Minh Châu ở dưới sành đúng không"
"Ừm"