Đôi mắt bà híp lại, thanh kiếm chỉ thẳng vào đứa con trai yêu quý "Đừng có bệnh nó, nếu nó không làm gì vậy thì tại sao con khóc?"
"Bọn con chỉ đang tâm sự thôi, sao con có thể bắt nạt vợ mình?" - Tống Tư Duệ lên tiếng thanh minh
A
Châu Vỹ bước đến nhìn chăm chăm vào đôi trẻ, Cố Giai Lệ ngượng ngùng ngồi dậy buông hắn ra Tống Tư Duệ bất giác cảm thấy hụt hẫng. Song, lại không dám giận dỗi. Chỉ có thể ngồi lên theo, bực dọc nhìn mẹ mình
" Nó có bắt nạt con không?" - Châu Vỹ hỏi
Cô lắc đầu, bà càng cương quyết "Đừng sợ, nếu nó dám chọc ghẹo con thì cứ nói".
" Không có ... chúng con... chỉ là nói chút chuyện"
Bà nhìn đôi chút, rồi để cây kiếm gỗ lên bàn. Kiên định và dứt khoác lên tiếng " Nếu nó dám làm bậy, con cứ lấy kiểm đánh cho nó tỉnh, sứt đầu mẻ trán cũng không sao"
Bà lại tiếp tục càu nhàu " Hừ, đáng ra phải chia phòng mới đúng ..."
" Mẹ à, con không có làm gì bậy bạ. Chia phòng gì chứ?"
" Không lẽ đợi đến khi con làm gì đó bậy bạ mới được chia phòng?"
Tống Tư Duệ -"..."
"Được rồi, không phí lời với con nữa" - bà ghét bỏ nhìn hắn rồi lại xoay sang nhìn cô, trìu mến nói
" Giai Lệ ngủ ngon. Ngày mai chúng ta cùng nhau đi mua sắm"
"Dạ" - cô trả lời
Mẹ sau khi có con dâu liền không quan tâm đến con trai, hắn thật là đáng thương mà
Cố Giai Lệ an vị nằm xuống
Hắn nhìn cô bọc mình trong chăn, thoáng chốc đôi mắt biểu lộ sự thương tâm
Vợ hắn nhỏ bé lại đáng yêu thế này, đáng ra phải được nhận sự che chở. Sao trong quá khứ hắn có thể làm ra những việc khiến cô phải chịu tổn thương chứ?
Tống Tư Duệ thầm hứa, bắt đầu từ hôm nay. Hắn phải cố gắng kìm nén bản thân. Nếu như không có sự đồng ý của cô, tuyệt đối không chạm vào dù là một sợi tóc Tránh khiến cô sợ càng thêm sợ
Cô yếu đuối, nhưng lại có tấm lòng đẹp hơn bất cứ người nào khác Hắn đối với cô nhẫn tâm, nhưng cô không truy cứu. Trước mặt mẹ luôn nói đỡ, cũng chưa từng ép hắn phải cúi đầu nhận lỗi
Tống Tư Duệ vẫn ngồi đó, chăm chú nhìn cô
"Giai Lệ"
Cô nghe thấy, lén nhìn. Hắn mở miệng
" Anh và em kết hôn nhưng lại không biết gì về đối phương. Trải qua nhiều chuyện, anh cảm thấy ... chúng ta nên tìm hiểu nhau. Em nghĩ sao?"
Tìm hiểu? Cô ngơ ra luôn rồi Thật sự không hiểu hắn đang nói gì
Tống Tư Duệ chậm rãi nằm xuống, cách có một khoảng, gõ gõ ngón tay lên nệm Gương mặt hiện lên nụ cười ấm áp
" Có nghĩa là, nếu em không đồng ý anh tuyệt đối không ép em làm chuyện kia. Nắm tay hoặc động chạm làm em khó chịu cũng có thể nói không muốn. Anh lớn tiếng làm em sợ hãi, có thể đánh mắng tùy ý"
Cô làm sao dám đánh hắn chứ? Cổ Giai Lệ lắc đầu tỏ ý khuông được
Tống thiếu gia đắp chăn rồi vỗ về người bên cạnh "Tóm lại, chúng ta tôn trọng nhau. Nếu có ai bắt nạt em, anh sẽ đánh kẻ đó. Em muốn gì anh sẽ cho em, chỉ cần Giai Lệ vui vẻ. Em muốn khóc thì cứ khóc, thích cười thì cười. Sẽ không có kẻ nào dám ép buộc em làm những việc em không thích nữa".
Cổ Giai Lệ rơm rớm nước mắt " Có . thật không"
"Thật" - hắn ôn nhu vỗ vỗ. Cách lớp chăn dày vẫn cảm nhận được cô run rẩy Tống thiếu gia gặng hỏi
"Anh ... không làm em khó chịu chứ?"
Cô lắc đầu, trong lớp chăn thò ra một bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy ngón tay cái của người đàn ông
"Em buồn ngủ ... nằm thế này . mới không gặp ... ác mộng"
" Anh nằm bên cạnh em, dù là con kiến cũng không bỏ được lên người em đâu"
Cơ thể cô dần thả lỏng, không lâu sau liền chìm vào giấc ngủ
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!