Á là tiểu thư cao quý, dựa vào đầu lại chịu sỉ nhục và đòn roi từ tên chồng cũ vũ phu, đốn mạc đó Còn cô lại gả đến nhà họ Tống thảnh thơi an nhàn
Mẹ chồng thương yêu chiều chuộng. Tống Tư Duệ rõ ràng là ác ma nhưng khi lộ diện, cô ả chỉ thấy hắn là người đàn ông có tất cả mọi thứ
Người như vậy, phải thuộc về ả chứ không phải ai khác
Châu Vỹ nghe thấy Cố Nham nói, dùng diễn xuất cao siêu giả vờ thương xót " Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Mọi người dùng bữa đi, thức ăn nguội sẽ không ngon".
Anh Túc đã định nói thêm, nhưng liền bị câu nói của bà chặt đứt. Không thể mở miệng
Đến khi muốn nói thêm, Tống phu nhân liền nhìn sang Cổ Minh Hiện đang ngấu nghiến miếng sườn cừu hoà nhã cười
"Quý thiếu gia đây ... đúng là rất sành ăn"
Tên này chẳng hiểu bà đang móc mỉa, cười hề hề "Quả khen".
Châu Vỹ không thèm nhìn đến bọn họ nữa, ra sức gắp thức ăn cho con dâu mình "Ăn nhiều vào"
Cổ Minh Châu nhìn cô được chăm lo mà tức anh ách
Bộ váy xinh như hoa mà cô mặc, trang sức lộng lẫy mà cô đeo, sự tận tâm của mẹ chồng ... đều là cướp của ả Thật sự không cam tâm, những gì cô có đều phải được giành lại không sót một món Người xứng đáng đứng bên cạnh Tống Tư Duệ là Cổ Minh Châu này
Đợi thức ăn được dọn xuống, Anh Túc liền lên tiếng than khổ, ôm gương mặt đau đớn khóc lóc
" Nhìn thấy Giai Lệ yên bề gia thất, người làm mẹ thật sự không còn gì hạnh phúc hơn..."
"Tôi cũng là mẹ, tôi hiểu nỗi lòng của phu nhân đây" - Châu Vỹ chen lời
" Chỉ tiếc là Minh Châu con bé..."