Mặc dù chỉ còn 20% pin, nhưng nhiêu đây là đủ rồi!
Cô gọi cho Cố Trì, khoảng năm hồi chuông mới nghe bên kia bắt máy, giọng nói gấp gáp xen lẫn lo lắng của anh truyền vào tai cô:
"Tuệ Tuệ phải không?"
"Ừm!"
Giọng anh run run, dường như không thể tin được, dồn dập hỏi cô:
"Em bị thương có nặng lắm không? Em đang ở đâu, nói cho anh biết đi, anh đến cứu em ngay lập tức!"
Nơi đây vắng vẻ hoang vu nên sóng điện thoại khá yếu, cô nghe cái được cái không, sau khi sắp xếp lại từ ngữ, đại khái cũng hiểu được ý của anh, cô nhẹ giọng trả lời:
"Em không sao, xước nhẹ ở cánh tay thôi! Em chia sẻ địa chỉ cho anh, anh theo đó mà đến."
Vừa nói vừa làm, sau khi chia sẻ xong, màn hình lập tức đen thui.
Điện thoại tắt nguồn!
Diệp Tuệ thở dài, chờ đến khi anh tìm được nơi này, chắc cũng mất gần một tuần.
Suốt một tuần, cô không thể nhịn đói được, đành phải đi kiếm chút gì ăn vậy!
Cô đi rất lâu, đi đến hai chân đều mỏi mới tìm được một luống khoai.
Có khoai, tức là nơi đây có người sinh sống?
Trong lòng cô dấy lên hy vọng, vội vàng tìm kiếm khắp xung quanh.
Sau một hồi tìm kiếm, cuối cùng cũng nhìn thấy một xóm nhỏ.
Nơi đây có khoảng hơn mười hộ gia đình, cô đi đến trước một ngôi nhà trong đó, khẽ gõ cửa.
Cửa được mở ra, lọt vào mắt cô là khuôn mặt cau có của một người phụ nữ trung niên.
"Có chuyện gì?" Bà ta nói với giọng điệu lạnh nhạt.
Diệp Tuệ nở nụ cười thân thiện, nói với bà ta:
"Bác gái, cháu... cháu bị rơi từ trên núi xuống, có thể ở nhờ nhà bác một thời gian không? Người nhà của cháu đang tìm đến đây, rất nhanh sẽ tìm được cháu. Bác giúp cháu lần này, sau này cháu nhất định sẽ báo đáp..." Diệp Tuệ còn đang tận lực thuyết phục người phụ nữ, hy vọng bà ta đồng ý cho cô ở nhờ, bà ta đã mở toang cửa ra, khó chịu nói:
Diệp Tuệ thấy bà ta đồng ý, trong lòng mừng rỡ, vội vàng cảm ơn rồi nhanh chóng bước vào nhà. Thuận miệng hỏi bà ta một câu:
"Ba người kia tên gì vậy ạ?"
"Không nhớ rõ, chỉ nhớ là một người họ Cố toàn thân ướt đẫm dẫn theo một người phụ nữ đã hôn mê vào thôn của chúng tôi. Người còn lại họ Bạch, tính tình kiêu căng, uy hiếp chúng tôi nếu không cứu cô ta thì cô ta sẽ không để yên, chúng tôi ghét quá nên đem cô ta bán cho một người đàn ông trung niên ở thôn bên cạnh rồi!"
Diệp Tuệ nghe xong, khoé môi giật giật, họ Bạch mà bà ta đang nói đến... chắc không phải là Bạch Tử Hân đâu nhỉ?
Chắc chắn là như vậy!
Cô đem chuyện này nhanh chóng quên đi, chuyên tâm xử lí vết thương trên cánh tay.
Về phần Diệp Tú Nhi đang nằm thoi thóp ở hang động, cô đã sớm đem cô ta ném ra sau đầu.
...
Trong hang động.
Diệp Tú Nhi mơ màng mở mắt, sau khi nhớ ra mọi chuyện, trong mắt là hận ý ngập trời.
Đáng chết, vốn dĩ vô tình đẩy Diệp Tuệ, không ngờ cô em họ kia còn kéo theo cả cô ta cùng nhau rơi xuống.
May là lần này cô ta mạng lớn, còn sống sót.
Cô ta nhìn xung quanh, không thấy Diệp Tuệ đâu, trong lòng vui mừng.
Xem ra Diệp Tuệ đã chết rồi!
Đây quả thật là một tin tức tốt, cô ta cong cong khoé miệng, chợt cảm thấy bên má đau nhói.
Diệp Tú Nhi hoảng sợ, vội đưa tay lên sờ khuôn mặt.
Máu!
Toàn là máu!
Cô ta sợ hãi, lần nữa ngất xỉu.
Một lúc sau, một đám đàn ông dẫn theo một bé gái khoảng 15 tuổi, tiến vào hang động.
Đang đi, bỗng bọn họ vấp phải một vật gì đó ở dưới chân. Bọn họ cầm đèn pin soi một hồi, sau đó phát hiện:
Là một người phụ nữ.
Một người phụ nữ be bét máu.
Bé gái chăm chú nhìn, sau đó hô lên:
"Bố ơi, con biết người này, là ngôi sao mới nổi, tên là Diệp Tú Nhi."
"Sao con biết được?"
"Trên tivi chiếu đầy kìa bố, mặc dù trên mặt cô ta toàn là máu nhưng nhìn kĩ thì sẽ nhận ra thôi."
Người bố vuốt cằm, gật gù:
"Ồ, trong thôn chúng ta lâu lắm rồi chưa xuất hiện một người phụ nữ nào đẹp cả. Nếu cô ta là ngôi sao nổi tiếng, vậy hẳn là ngoại hình không tồi."
"Anh em, đem cô ta kéo về thôn đi. Đám đàn ông trong thôn hẳn là đang thèm người đẹp muốn điên rồi." Nói xong, hắn nở một nụ cười thô bỉ.
Đem người phụ nữ này về thôn, để cô ta phục vụ đám đàn ông trong thôn, vậy là có thể kiếm được một bộn tiền rồi!
...
Hì, up đủ 10 chap rồi nè!
Lúc nào cả bộ truyện được 15k like thì mình đăng full luôn nha.