Thời gian thấm thoắt đã trôi qua 2 năm, suốt 2 năm, mọi chuyện tựa hồ thay đổi rất nhiều.
Năm ấy bị bán vào Cố gia, Diệp Tuệ lúc đó chỉ là một cô gái yếu đuối, không có sức phản kháng, người khác tuỳ tiện động chút tay chân đều có thể đem đường sống của cô triệt để bịt kín.
Giờ đây, cô đã dần dần trưởng thành, nội tâm cũng mạnh mẽ hơn, tính cách dường như thu liễm lại.
Diệp Tuệ cầm hồ sơ, đứng trước toà nhà cao lớn.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn cái tên "Tập Đoàn Trì Hữu" được gắn trước toà nhà kia.
Không sai, đây chính là trụ sở chính tập đoàn của Cố Trì.
Cô mỉm cười, lấy điện thoại ra gọi cho anh.
Không bao lâu sau, giọng nói dịu dàng của anh truyền đến:
"Alo, Tuệ Tuệ, nhớ anh sao?"
Diệp Tuệ nhỏ giọng đáp lại:
"Ừ, nhớ anh, muốn cho anh một kinh hỉ lớn."
Kinh hỉ lớn...
Cố Trì nghe cô nói xong, thầm cảm thấy hồi hộp, không chờ được, gấp gáp truy hỏi:
"Kinh hỉ gì? Em nói nhanh đi!"
"Em đang ở dưới nơi anh làm việc, xuống đón em lên rồi có chuyện gì hẵng nói, dưới này rất nắng."
"Được, Tuệ Tuệ chờ anh!"
Không lâu lắm, khoảng 5 phút sau, Cố Trì đã xuất hiện trước mặt cô, ánh mắt anh bao năm nay vẫn ôn nhu như vậy, không hề thay đổi.
Dưới sự chứng kiến của cả công ty, anh dẫn Diệp Tuệ lên phòng làm việc của mình.
Ngoại trừ Diệp Huệ, dường như không có ai chú ý, ở một góc khuất nào đó, có một đôi mắt âm u đang nhìn chằm chằm theo hướng mà anh và cô rời đi.
Trong lòng Diệp Tuệ cười lạnh, cô liền biết, trong công ty kiểu gì cũng có người đang dòm ngó Cố Trì.
Có lẽ cuộc sống sau này sẽ không được yên ổn rồi...
Thật mệt mỏi!
...
Đường Ý Lam nhìn bóng lưng Cố Trì đang khuất dần, đáy mắt cô ta hiện lên vẻ độc ác.
Cố Trì mà cô ta luôn thầm thương trộm nhớ, xưa nay cao ngạo như vậy, lãnh đạm vô tình như vậy, không ngờ lại đem con ả Diệp Tuệ đã có một đời chồng kia nâng như nâng trứng.
Cô ta không cam lòng! Vì sao phải là Diệp Tuệ? Cô ta kém Diệp Tuệ chỗ nào? Vì sao không phải là cô ta?
Ác ý quanh thân cô ta nồng đậm, cô ta lúc này, chẳng khác gì rắn độc.
...
Diệp Tuệ theo Cố Trì đến phòng làm việc, vừa vào phòng, Cố Trì liền nhanh tay đóng cửa lại, sau đó ép cô vào góc tường, hôn ngấu nghiến.
Anh thật sự nhịn đến mức sắp hỏng rồi! 2 năm, 2 năm rồi không được nếm mùi vị của cô!
Hôm nay nhất định phải đòi lại những uỷ khuất mà anh phải chịu đựng suốt 2 năm qua.
Ăn tươi nuốt sống cô!
Lúc đầu Cố Trì còn tưởng Diệp Tuệ sẽ từ chối như mọi hôm, tranh thủ hôn đến quên trời quên đất, một lúc sau, anh phát hiện, cô thế mà không chống cự, còn có xu hướng đáp lại anh.
Trong lòng Cố Trì vui mừng khôn xiết, vội vàng đặt cô lên bàn, bàn tay lần mò cởi từng cúc áo của cô.
Kế tiếp chính là chiếc váy ngắn bó sát, anh loay hoay một lúc mới tìm được khoá kéo, trực tiếp kéo xuống, lôi chiếc váy vướng víu ra.
Toàn thân cô lúc này chỉ còn nội y che chắn, qua 2 năm, cơ thể ngày càng trở nên yêu mị, quyến rũ hơn.
Cô nằm dưới thân anh, mềm mại như nước, sắc mặt ửng hồng, hơi thở gấp gáp.
Cố Trì nhìn khuôn miệng khẽ đóng mở kia, không hiểu sao nảy sinh xúc động muốn ức hiếp, anh bế cô lên, đổi tư thế thích hợp, sau đó tháo thắt lưng ra, đem quái vật to lớn kia lôi ra ngoài, dừng lại ở trước miệng Diệp Tuệ. Anh mở miệng, dè dặt dò hỏi cô:
"Tuệ Tuệ, dùng miệng được không?"
Diệp Tuệ cười khẽ, đều đã đưa đến trước miệng cô rồi, còn hỏi cô có được hay không.
Cô không nói gì, từ từ đưa vật kia vào miệng, dùng hành động để trả lời anh.
Khuôn miệng nhỏ nhắn không chứa được sự to lớn của anh, cô khẽ nhíu mày, sắc mặt nhăn nhó, tận lực thích ứng với kích thước khổng lồ kia.
Đầu lưỡi đảo qua đảo lại, khiến Cố Trì ý loạn tình mê, khàn khàn kêu lên một tiếng trầm thấp.
Thời điểm sắp phóng, anh vội vàng rút ra, cố gắng không để những giọt dịch trắng đục kia dính trên khuôn mặt cô.
Thở dốc, mê loạn, thống khoái, thoả mãn,...