Diệp Tuệ nhìn người đàn ông cao lớn trong lòng mình, hơi thở anh thoi thóp, trên người toàn là vết thương.
Không ổn rồi! Diệp Tuệ không biết lái xe ô tô, đoạn đường này lại vắng vẻ, cô không nhìn thấy chiếc xe nào để xin đi nhờ cả!
Diệp Tuệ quan sát trong xe một vòng, đột nhiên mắt cô sáng lên.
Là điện thoại của Cố Trì!
Cô có thể gọi cho A Đông, bảo A Đông đến đưa Cố Trì đi bệnh viện là được mà? Sao cô lại không nghĩ ra ngay từ đầu chứ? Thật ngốc quá!
Diệp Tuệ mừng rỡ, vội vàng cầm chiếc điện thoại lên, mở máy định gọi cho A Đông thì lại phát hiện điện thoại của Cố Trì có đặt mật khẩu.
Cô gấp gáp vô cùng, nhìn hơi thở của Cố Trì đang dần yếu đi trong lòng mình, đầu óc cô hoảng loạn, cô không biết nên bây giờ nên làm gì để cứu anh nữa!
Diệp Tuệ hít sâu một hơi, cố ép bản thân phải giữ đầu óc tỉnh táo, cô không thể hoảng loạn, nếu không mạng của Cố Trì sẽ khó mà giữ được.
Bàn tay cô run run nhập ngày tháng năm sinh của anh vào, ấn mở mật khẩu.
Điện thoại thông báo mật khẩu không đúng.
Cô lại nhập thêm 3 lần nữa, những dãy số cô cho có khả năng đúng lại sai hoàn toàn.
Chỉ còn một lần cuối cùng, lần này nếu nhập sai, điện thoại sẽ khoá 30 phút.
30 phút dài đằng đẵng, cô sợ Cố Trì không chịu nổi.
Diệp Tuệ đánh bạo làm liều, cô nhập ngày tháng năm sinh của cô vào, đôi mắt nhìn chằm chằm điện thoại, ôm lấy chút hy vọng nhỏ nhoi dưới đáy lòng, điều cô không ngờ là... mật khẩu đúng!
Cố Trì đặt mật khẩu điện thoại là sinh nhật của cô!
Trái tim cô đập nhanh, Diệp Tuệ lắc đầu, cố ép bản thân gác chuyện này qua một bên.
Bây giờ không phải là thời điểm thích hợp để nghĩ đến chuyện tình cảm, mạng sống của Cố Trì nằm trong tay cô, cô phải nhanh chóng gọi cho A Đông.
Nghĩ là làm, Diệp Tuệ cầm điện thoại của anh lên, tìm tên của A Đông rồi gọi cho cậu, sau hai hồi chuông thì A Đông nghe máy, giọng nói của cậu truyền qua điện thoại:
"Lão đại, có chuyện gì vậy ạ?"
A Đông lấy làm lạ, mặc dù lão đại có lưu số của cậu nhưng chưa bao giờ gọi cho cậu cả, không biết lần này có chuyện gì.
"A Đông, là tôi, tôi là Diệp Tuệ đây. Cố Trì bị thương rất nặng, tôi chia sẻ bản đồ cho cậu, cậu nhanh chóng đến đưa anh ấy đi bệnh viện đi, tôi không biết lái xe."
A Đông sững sờ, lão đại của bọn họ xưa nay đánh nhau rất ít khi bị thương, sao hôm nay lại....
A Đông còn chưa hoàn hồn, Diệp Tuệ đã thúc giục cậu:
"A Đông, nhanh lên, nếu không sẽ không kịp mất."
A Đông không kịp nghĩ nhiều nữa, vội vàng đến địa chỉ mà Diệp Tuệ vừa gửi qua.
Cậu vừa đến nơi liền trông thấy Cố Trì một thân toàn máu đang nằm trong lòng Diệp Tuệ, hơi thở yếu ớt, đôi mắt anh nhắm chặt, khuôn mặt toàn là mồ hôi lạnh.
A Đông vội vàng bước đến, phối hợp với Diệp Tuệ đỡ anh lên xe, sau đó lái một mạch đến bệnh viện.
Khoảng 10 phút sau, cuối cùng cũng đến được bệnh viện. Các bác sĩ y tá vội vàng đưa anh vào phòng cấp cứu, sau một hồi loay hoay thì cuối cùng mạng sống của Cố Trì đã được giữ lại.
Nhưng anh vẫn đang hôn mê, sắc mặt trắng bệch, cánh môi nhợt nhạt không có chút huyết sắc.
Bác sĩ nói Cố Trì sẽ hôn mê ít nhất nửa năm, có khả năng trở thành người thực vật.
Diệp Tuệ ngồi bên cạnh giường anh, đôi mắt vô hồn, cả người cô như chết lặng, cô không tin nổi vào tai mình, liên tục hỏi bác sĩ, đáp án nhận lại vẫn như ban đầu.
Cô rũ mắt, khẽ cúi đầu xuống, nắm lấy tay anh, im lặng không nói lời nào.
Cô không khóc, không nháo, bởi cô hiểu rõ, khóc nháo không thể giải quyết được vấn đề, cũng không thể báo thù cho anh.
Diệp Tuệ ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định nhìn A Đông, cô nói:
"A Đông, tôi muốn báo thù cho anh ấy."