Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com
Thịnh Thảo An ngồi xuống, nhìn thấy cơm rang trứng trước mặt, không nhịn được hỏi một câu, lúc này có rất nhiều người dùng ánh mắt khó hiểu nhìn cô, nhưng mà Thịnh Thảo An dường như không cảm nhận được gì, cô còn tiếp tục nói:

"Cơm rang trứng này nhìn cũng ngon mắt ghê, chắc hương vị cũng không tệ nhỉ." Nói xong, cô liền ăn thử một thìa, trong nháy mắt gương mặt cô xuất hiện biểu cảm thỏa mãn.

Nhìn biểu cảm quá hơi khoa trương của Thịnh Thảo An, Lâm Linh có chút khó lý giải, chỉ là cơm rang trứng bình thường mà thôi, thật sự ngon đến vậy sao?

Cô có chút tò mò, cũng ăn thử một thìa, tuy cơm rang này vị cũng tạm được, nhưng cũng chỉ ngon hơn so với mức trung bình một chút thôi, chung quy thì nó cũng chỉ là cơm rang thôi, sao có thể so được với sơn hào hải vị hằng ngày được?

Nhưng Lâm Linh lại nghĩ, món cơm này chắc là món ngon giá rẻ nhất mà đời này Thịnh Thảo An ăn, bởi vì cảm giác mới lạ có thể được cộng thêm N điểm.

"Ôi trời, tay nghề của dì Lưu giỏi quá, em cảm thấy ngày nào em ăn cơm rang trứng cũng được." Thịnh Thảo An nói.

Tiêu Mộc Diên nghe được lời cô ấy khen mình, liền nở nụ cười hiền từ. Thật ra Tiêu Mộc Diên và Lâm Linh đều nghĩ giống nhau, rằng đây là lần đầu tiên Thịnh Thảo An ăn món này nên mới cảm thấy mới lạ thôi.

Triệu Dương đi một lát đã quay lại, lúc ra, trong tay ôm một cái bát cực kỳ to, hơn nữa còn là một bát đầy ự, chắc là anh ta vét hết cơm trong chảo ra.

Anh đặt bát lên bàn, tấm tắc khen: "Chị dâu, cơm này thật sự rất ngon." Tiêu Mộc Diên mỉm cười, trong lòng xếp Triệu Dương cùng một loại với Thịnh Thảo An.

Thịnh Thảo An bởi vì cơm quá ngon nên cắm cúi ăn, bát cơm ăn trong vòng hai phút đã hết sạch.

Sau khi ăn xong, cô vẻ mặt vô cùng thỏa mãn, đứng dậy chuẩn bị đi lấy thêm bát nữa, kết quả là nghe bên cạnh vang lên câu nói: "Không cần xuống phòng bếp nữa đâu, cơm tôi đã lấy hết rồi."

Nghe thấy vậy, Thịnh Thảo An quay đầu lại mới phát hiện kích cỡ bát mà Triệu Dương đang ôm.

"Anh là heo đầu thai hay sao! Ăn cơm mà dùng chậu? Có biết là khi ăn chực nhà người khác thì trước tiên phải quan tâm xem chủ nhà đã ăn no chưa hay không? Anh mất lịch sự như vậy, không sợ tôi công khai bộ mặt thật của anh cho tất cả cư dân mạng ném đá anh à?"

Lời uy hiếp của Thịnh Thảo An không có sức sát thương nào đối với Triệu Dương, anh ta nói: "Cô nhìn Linh Linh đi, ăn cơm một cách nhã nhặn, ăn từng miếng nhỏ một, đến giờ mới ăn được hơn nửa bát, cô coi lại bát của cô đi, một hạt cũng không còn, người khác không biết còn tưởng cô kiêm luôn chức rửa bát đấy.

Thế mà lúc trước cô còn từng làm diễn viên cơ đấy, nếu diễn viên nữ nào cũng tham ăn giống cô, đoán chừng chẳng tìm nổi ai đóng cặp được đâu." Lâm Linh bị nhắc tên lập tức ngừng đôi đũa lại, không nhúc nhích.

Nhưng mà, hai người kia còn đang đắm chìm trong thú vui mỉa mai nhau.

"Đây tuyệt đối là do nhân cách của anh quá kém, diễn xuất kém hoặc là do anh quá xấu, nữ diễn viên hạng A căn bản không thèm để ý đến anh, nếu không thì sao anh lại đến nhà của tôi ăn chực chứ?" Thịnh Thảo An trừng mắt, bởi vì mắt của cô to, trừng như vậy sẽ làm người khác thêm phần sợ hãi.

"Cô đừng có nhận vơ, đây là nhà của cô sao? Đây rõ ràng là nhà của anh và chị dâu cô, chúng ta đều là khách. Cô không thể học tập Linh Linh một chút sao, dịu dàng thục nữ, người ta nhìn tôi thì thẹn thùng, còn cô nhìn tôi thì lại lên cơn." Anh nói xong còn tặng kèm cô ánh mắt chê bai.

Thịnh Thảo An bị anh chọc tức, lập tức nổi giận: "Hôm nay tôi cho anh biết lên cơn là như thế nào."

Thịnh Thảo An vừa nói xong liền túm lấy cổ áo Triệu Dương, kéo anh đối diện với cô. Đấy đúng thật là mặt đối mặt, mặt hai người chỉ cách nhau không quá năm centimet. Giữa hai con ngươi như có dòng điện giao nhau, suýt thì đánh ra lửa.

"Đã nói, học hỏi...." Triệu Dương đang tính nói Thịnh Thảo An học hỏi Lâm Linh một chút, Lâm Linh liền đặt đôi đũa lên bàn, nói với Thịnh Trình Việt cùng Tiêu Mộc Diên: " Em ăn no rồi, xin lỗi vì đã để thức ăn bị thừa."

Sau đó, cô ấy cũng không nghe Tiêu Mộc Diên nói gì liền rời đi.

Tiêu Mộc Diên cùng Thịnh Trình Việt nhìn nhau, cảm thấy tình cảnh bây giờ nếu cho bọn nhỏ xem thì không tốt lắm, hai người kia lại đang nổi nóng, khó tránh không làm lây sang người vô tội.

Nếu như vậy thì, nếu hai người đó cùng cáu lên, sẽ làm ảnh hưởng xấu đến bọn trẻ. Hai người đưa mắt nhìn nhau, rồi dắt bọn trẻ đi khỏi.

Thịnh Thảo An và Triệu Dương biết rõ tất cả chuyện xảy ra trên bàn ăn, nhưng hai người vẫn cứ đứng ngẩn ra đó không phản ứng gì.

"Đều tại anh cả, một câu Linh Linh, hai câu Linh Linh, bây giờ hay rồi dọa Linh Linh chạy mất rồi kìa." Là Thịnh Thảo An lên tiếng trước, nói xong cô còn túm cổ áo Triệu Dương chặt hơn.

Triệu Dương giật kéo cổ ao của mình ra, cũng nói:

"Chuyện này liên quan gì tới tôi, hơn nữa những gì tôi nói đều là sự thật còn gì? Nếu như cô thục nữ một chút, tôi có so sánh với Linh Linh không?

Người ta lớn lên xinh đẹp, giáo dưỡng lại tốt, cô có thể so được sao? ‘Tiểu công chúa’ bị chiều hư như cô chắc có lẽ không hiểu đâu. Tôi thấy cô chẳng khác trước đây tí nào cả."

Nghe được lời này của Triệu Dương, đồng tử Thịnh Thảo An mở lớn, lúc còn nhỏ, Triệu Dương thường gọi cô là " tiểu công chúa", lúc đầu cô còn tưởng anh khen cô nên vui vẻ tiếp nhận biệt danh này, nhưng mà sau này cô mới biết không phải như vậy.

Khi đó là cô đang đi tìm Triệu Dương chơi, kết quả vô tình đã nghe được cuộc nói chuyện của Triệu Dương và người khác.

"Triệu Dương, tớ thấy cậu đi tìm cô tiểu công chúa nhà họ Thịnh kia chơi, chắc không phải cậu thích cậu ta, định sau này lấy cậu ta làm vợ đấy chứ?"

Lúc nghe đến đó Thịnh Thảo An vô cùng thẹn thùng, nghĩ đến chuyện nếu như Triệu Dương nói thích cô, cô tuyệt đối sẽ đồng ý, nhưng mà...Cô lại nghe Triệu Dương nói: "Cậu đừng đùa, cậu không cảm thấy cậu ta bị mắc bệnh công chúa nặng lắm sao? Chỉ là chơi trò chơi gia đình thôi, cậu ta cũng muốn làm công chúa, còn bắt chúng ta làm kỵ sĩ gì đó. Thế nhưng mà, làm gì có vị công chúa nào bề ngoài giống cậu ta chứ?"

Nghe Triệu Dương nói như vậy, mọi người đều cười lớn. Nhưng mà, bọn họ không biết rằng Thịnh Thảo An đang đứng ở trong góc. Dù cho điểm tâm cô muốn mang cho Triệu Dương ăn cùng bị rơi xuống đất, cô cũng không nhặt lên.

Lúc ấy, hình như cô khóc rất nhiều... Đúng rồi, lúc đó cô thực sự rất béo, bởi vì cô thích ăn nên người nhà cũng không ngăn cản, làm cho dáng người của cô không thể ốm lại được. Bởi vì chuyện này cô mới quyết định giảm cân để gầy hơn.

"Nhưng mà hình như cũng có vài chỗ không giống trước đây, bây giờ cô xinh hơn ngày xưa nhiều. Cái này đó gọi là phong thái phụ nữ. Không thể tưởng tượng được cô hung dữ như vậy mà cũng có thể khiến tôi cảm nhận được phong thái của phụ nữ."
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!