CHƯƠNG 94: ANH TẶNG CÔ MÓN QUÀ ĐÍNH HÔN
Tiêu Mộc Diên biết tài lái xe của Âu Vũ Đình, sau khi cúp điện thoại, cô mặc áo khoác rồi đi ra ngoài.
Tiêu Lâm đang ở trong phòng khách xem tivi, thấy Tiêu Mộc Diên đi ra thì lập tức đứng dậy.
“Đã muộn thế này con còn muốn ra ngoài sao? Nguy hiểm lắm đấy.” Mặt Tiêu Lâm đầy vẻ lo lắng.
Tiêu Mộc Diên mỉm cười, dùng ánh mắt trấn an Tiêu Lâm.
“Không sao đâu ba, có một người bạn đến đón con, con đi một lát rồi về.” Sợ Tiêu Lâm lo lắng, cô còn cam đoan là đi một lát sẽ về ngay.
“Bạn trai à?” Ánh mắt Tiêu Lâm thoáng vẻ ngạc nhiên, nhưng ông ta đã bình tĩnh lại ngay. Con gái lớn rồi, có bạn trai cũng là chuyện bình thường, ông ta không nên lấy làm lạ.
Tiêu Mộc Diên đang định nói thì điện thoại reo vang.
“Ba, anh ấy tới rồi, lúc nào về con lại nói với ba sau.” Dứt lời, Tiêu Mộc Diên vội vàng đi ra khỏi nhà.
Xuyên qua cửa sổ, Tiêu Lâm nhìn về phía chiếc xe bên ngoài, ánh mắt ông ta thoáng vẻ kinh ngạc, một chiếc Ferrari đậu trước cửa nhà ông ta, người đàn ông này chắc hẳn rất giàu có.
Tiêu Lâm không kìm được lo lắng, nếu là cậu ấm nhà giàu thì con gái ông ta lấy chồng nhất định sẽ bị bắt nạt, huống chi cô còn mang theo hai đứa con riêng.
“Sao bây giờ em mới ra?” Âu Vũ Đình bất mãn, rõ ràng anh bảo cô ra ngoài đợi.
“Em nói với ba vài câu, ông ấy cứ hỏi về anh mãi!” Tiêu Mộc Diên vừa lên xe vừa đáp. Cô nghĩ, lần này trở về nhất định ba sẽ lại hỏi về anh ấy.
“Ồ, ba em hỏi anh cái gì vậy?” Quả nhiên một câu nói đã gợi lên hứng thú của Âu Vũ Đình. Dù sao vị kia cũng là ba của Tiêu Mộc Diên, có lẽ sẽ có khả năng trở thành ba vợ tương lai của anh.
Tiêu Mộc Diên nở nụ cười bí ẩn, trên gương mặt nhỏ lộ ra lúm đồng tiền nhỏ hấp dẫn, đôi môi đỏ mọng khẽ mở: “Đương nhiên là hỏi gia thế của anh rồi. Tiêu Mộc Diên cười khẽ, còn có thể hỏi gì được nữa? Phụ huynh thông thường không phải đều hỏi hoàn cảnh gia đình của bạn trai con mình hay sao?
“Ồ, vậy em trả lời thế nào?” Âu Vũ Đình hỏi với vẻ đầy hứng thú. Anh đạp mạnh chân ga, xe phóng đi như bay.
“Em nói anh là cậu ấm phá của!” Tiêu Mộc Diên nói, cô cố ý chọc giận Âu Vũ Đình.
Quả nhiên câu nói của Tiêu Mộc Diên khiến cho sắc mặt Âu Vũ Đình sa sầm, thế mà cô lại dám nói anh là cậu ấm phá của, mấy năm nay đối xử tốt với cô coi như phí công rồi.
“Ha ha, lừa anh thôi, quà của em đâu?” Tiêu Mộc Diên nói, cô mỉm cười xán lạn, ánh mắt lấp lánh niềm vui. Việc trêu ghẹo được Âu Vũ Đình khiến cô rất thỏa mãn.
Âu Vũ Đình nghe thấy câu nói kia thì thở phào nhẹ nhõm, vậy còn tạm ổn, chỉ cần cô không nói xấu anh là được.
“Em hôn anh một cái, anh sẽ tặng qua cho em, thế nào?” Ánh mắt Âu Vũ Đình lóe lên sự bí ẩn, trước giờ anh chưa từng tặng quà cho cô gái nào đâu, Tiêu Mộc Diên chắc chắn là người đầu tiên.
“Thôi, em chẳng cần quà của anh đâu, chắc chắn không phải là thứ gì tốt.” Tiêu Mộc Diên bĩu môi, còn quay đầu về phía cửa sổ, muốn cô hôn ấy à, đừng hòng.
Âu Vũ Đình quay đầu lại nhìn Tiêu Mộc Diên, cô tức giận mà cũng vô cùng đáng yêu, cả gương mặt nhỏ hồng hồng, khiến anh không kìm được mà muốn hôn một cái.
“Em không hôn anh thì thôi, để anh hôn em vậy.”
Tiêu Mộc Diên kinh ngạc quay đầu lại, lúc này Âu Vũ Đình vừa hay tới gần, ngay khi bờ môi mỏng của anh tiến đến, Tiêu Mộc Diên nhanh chóng đưa tay lên che miệng mình.
Âu Vũ Đình hôn đúng vào bàn tay nhỏ bé của Tiêu Mộc Diên.
Hai người cùng giật mình, bốn mắt giao nhau.
“Anh dám đánh lén em à?” Tiêu Mộc Diên buông tay xuống rồi nói, may mà vừa rồi cô phản ứng nhanh, nếu không thật sự đã bị người đàn ông này ăn rồi.
Âu Vũ Đình nhíu mày, ngón tay thon dài sờ khóe miệng, bộ dạng nhìn có vẻ còn chưa hết thèm.
“Vừa rôi anh cũng đâu thành công, chỉ hôn trúng bàn tay nhỏ thôi mà, có điều hương vị bàn tay của em cũng không tệ.” Trong lúc nói chuyện, Âu Vũ Đình còn nhìn chằm chằm tay Tiêu Mộc Diên, nở nụ cười gợi cảm.
Tiêu Mộc Diên thấy ánh mắt của Âu Vũ Đình thì vô thức giấu tay đi, trừng Âu Vũ Đình một cái.
“Xem cái kiểu nheo mắt của anh kìa, không biết có bao nhiêu thiếu nữ ngây thơ bị hại rồi.” Tiêu Mộc Diên nói, cô chẳng hề sợ hãi Âu Vũ Đình, dù sao cũng đã ở bên anh lâu như vậy.
“Ha, nhưng anh lại không thích thiếu nữ ngây thơ, anh thích phụ nữ có con mà vẫn thuần khiết hơn.” Âu Vũ Đình mờ ám nói.
“Ai là phụ nữ chứ, em vẫn là thiếu nữ xinh đẹp đấy. Đến lúc kết hôn còn có thể lấy một tặng hai, anh nói xem chuyện này tốt biết bao.” Tiêu Mộc Diên tự sướng. Lúc ở bên Âu Vũ Đình, cô luôn có thể thả lỏng như vậy, không chút câu nệ.
Âu Vũ Đình cười ha ha, chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, không tranh cãi với Tiêu Mộc Diên tiếp nữa. Anh bỗng nhiên lấy một chiếc hộp từ trong túi quần ra, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc.
Tiêu Mộc Diên cũng nhìn về phía chiếc hộp, cô chỉ vào nó: “Cái này là quà tặng em à?” Tuy cô hỏi nhưng tay đã cầm lấy chiếc hộp trong tay Âu Vũ Đình rồi. Cô nôn nóng muốn mở ra xem bên trong là món bảo bối gì mà Âu Vũ Đình lại làm ra vẻ thần bí như vậy.
Khoảnh khắc mở hộp ra, cô lập tức ngây người. Đó là một vòng ngọc đổi vận, những hạt ngọc tỏa sáng lấp lánh, có lẽ làm từ đá quý. Sợi dây xâu chuỗi hạt cũng làm từ những viên ngọc nhỏ, cô khẳng định chắn chắn chuỗi hạt này có giá trên trời, trước giờ cô chưa từng thấy kim cương quý giá tới vậy.
“Thế nào? Thích không?” Âu Vũ Đình vừa cười vừa hỏi, thấy vẻ mặt của Tiêu Mộc Diên, anh biết cô chắc chắn sẽ thích.
Không ngờ anh vừa nói xong Tiêu Mộc Diên đã trả lại sợi dây chuyền vào tay anh.
“Xin lỗi, sợi dây này quá quý giá, em không thể nhận được.” Cô nói rất quả quyết, nếu là sợi dây chuyền bình thường thì có lẽ cô sẽ nhận, nhưng sợi dây này cô thật sự không nhận nổi.
Sắc mặt Âu Vũ Đình lập tức sa sầm, anh đã bỏ 350 tỷ đặt làm riêng sợi dây chuyền này cho cô, thế mà cô lại nói không lấy, làm anh tức chết.
“Sợi dây chuyền này là tín vật định tình tặng em.” Âu Vũ Đình vừa nói vừa lo Tiêu Mộc Diên phản đối, bèn đeo lên cổ cô luôn.
Tiêu Mộc Diên ngây người, thậm chí còn quên cả phản ứng. Anh vừa nói gì vậy? Tín vật định tình ư? Anh tặng cô tín vật định tình nghĩa là sao?
“Anh vừa nói gì?” Tiêu Mộc Diên chỉ cảm thấy rối bời.
Âu Vũ Đình không kìm được mà trợn trắng mắt, cô gái này EQ bằng 0 đấy à? Lẽ nào cô không nhận ra rằng anh vẫn luôn thích cô hay sao?
“Anh vừa nói là tặng em tín vật định tình, sau đó chọn ngày rồi chúng ta đính hôn.” Âu Vũ Đình nói một cách quả quyết, khí thế, không cho phép bất cứ ai nghi ngờ. Anh muốn đính hôn với cô, trong lòng anh Tiêu Mộc Diên chính là cô gái mà anh đã chấm.
Lúc này Tiêu Mộc Diên đã sợ đến ngây người. Anh nói muốn đính hôn với cô ư, chuyện này sao có thể? Chợt cô nghĩ tới Thịnh Trình Việt, bây giờ cô còn là tình nhân của Thịnh Trình Việt, vẫn còn nửa tháng nữa mới đến hạn.
Truyện up có bản quyền trên app mê tình truyện
“Anh hãy cho em chút thời gian suy nghĩ, em muốn nghĩ thật kĩ.” Tiêu Mộc Diên chỉ cảm thấy rối loạn, cô không hề chuẩn bị tâm lý, lại đột nhiên bị Âu Vũ Đình bày tỏ.
“Được, đừng để anh đợi quá lâu.” Âu Vũ Đình không hề đùa giỡn như trước mà hoàn toàn nghiêm túc. Anh còn nhân lúc Tiêu Mộc Diên không đề phòng, lén hôn lên trán cô.
Ngay sau đó cô lập tức che lên nơi vừa bị Âu Vũ Đình hôn.
“Ha ha!” Âu Vũ Đình cười tao nhã, lái xe đi về phía quán bar.
Lúc này trong quán bar đã đầy người, buổi tối là thời điểm náo nhiệt nhất nơi đây, Âu Vũ Đình dẫn Tiêu Mộc Diên tìm một chỗ rất nổi bật ngồi xuống. Cặp đôi trai tài gái sắc lập tức thu hút không ít ánh mắt.
“Vì sao phải ngồi ở đây, nổi bật quá.” Tiêu Mộc Diên bất mãn nói, ngồi ở đây người nào đi vào cũng có thể nhìn tháy bọn họ, điều này làm cô có cảm giác không ổn lắm.
Âu Vũ Đình nhíu mày, không để tâm: “Sợ gì chứ, dù sao chúng ta cũng đâu có làm chuyện khuất tất gì, lẽ nào em sợ sẽ gặp phải ai đó?” Âu Vũ Đình vừa nói vừa nhìn chằm chằm Tiêu Mộc Diên, dường như muốn nhìn ra điều gì đó ở cô.
Tiêu Mộc Diên ngại ngùng cười, bình tĩnh lại.
“Em sợ cái gì chứ? Thật ra chỗ này cũng tốt, còn có thể thường thức các anh chàng đẹp trai.” Tiêu Mộc Diên vừa nói vừa đáng giá người đàn ông vừa bước vào.
Âu Vũ Đình buồn bực trong lòng, có một người siêu đẹp trai như anh ở đây mà cô gái này còn chê không đủ à? Lại dám đi ngắm nghía người đàn ông khác.