CHƯƠNG 727: THEO TỚI CÙNG
“Rốt cuộc là ai cố ý gây sự chứ?” Thịnh Trình Việt cảm thấy toàn thân sắp không kềm chế được nữa rồi, giờ phút này anh không còn lo được nhiều như vậy nữa, anh trực tiếp đi tới nắm tay Tiêu Mộc Diên kéo đi: “Mặc kệ em muốn nói gì thì nói, bây giờ em phải lập tức đi theo anh.”
“Buông cô ấy ra!” Tên nhóc đó cũng xông lên.
“Từ trước đến nay anh luôn như vậy, cho tới bây giờ chưa từng biết quan tâm đến cảm nhận của ngước, sau này tôi sẽ không quan tâm tới anh nữa, anh về đi…” Tiêu Mộc Diên thất vọng ngoảnh mặt đi.
“Tại sao em lại có thể nói với anh những lời như vậy chứ, rõ ràng anh tới tận đây cũng là vì em mà!”
“Nhưng chẳng phải khi đó tôi cũng đã ngàn dặm xa xôi chạy đến đây tìm anh sao? Và anh đã làm những gì với tôi, anh chỉ biết chọc tức tôi.” Tiêu Mộc Diên cũng tiếp tục xả.
Hiện tại, Thịnh Trình Việt cũng cảm thấy vô cùng lo lắng: “Tôi chọc em tức giận, còn nó thì khiến cảm thấy vui sướng đúng không? Nếu em đã nói vậy thì tôi sẽ làm như em muốn, hai người hãy sống vui vẻ với nhau, tôi đi đây.”
Nói xong, anh liền tức giận bỏ đi.
Tiêu Mộc Diên cũng không ngờ anh sẽ bỏ đi vì mãi một lúc lâu cũng không thấy anh quay lại.
Không hiểu sao, lúc này đây, Tiêu Mộc Diên lại cảm thấy mất mát.
“Có phải đã hối hận vì đã cùng tôi chơi trò này?”
Khi nghe thấy thế, Tiêu Mộc Diên liền hồi tinh thần lại: “Thật ra, hai chúng ta không nên chơi trò này, hơn nữa có những lúc đùa quá trớn cũng không hay ho gì, hai chúng ta nên dừng lại tại đây thôi, chuyện vừa rồi coi như tôi xin lỗi anh, tôi đi trước đây.”
“Lẽ nào cô muốn đi tìm anh ta với bộ dạng này sao? Chưa gì cô đã vội chịu thua, như vậy không hề giống với tính cách của cô.” Anh lại cố khích tướng để chọc giận Tiêu Mộc Diên.
Tiêu Mộc Diên dừng bước.
“Cô không muốn biết anh ta quan tâm cô nhiều thế nào sao?” Cậu ta lại lạnh lùng hỏi một câu như vậy.
Tiêu Mộc Diên hít sâu một hơi rồi chầm chậm quay lại nói: “Thật ra tự trong đáy lòng, anh ấy rất thích tôi, về phần những chuyện còn lại không cần cậu bận tâm làm gì, chuyện vừa nãy, tôi chỉ có thể xin lỗi thôi, còn những chuyện mà chúng ta vừa mới thảo luận, hãy coi như chưa từng xảy ra.”
“Được. Mọi chuyện đều nghe theo lời cô.”
Không ngờ tên nhóc này lại nghe lời cô như vậy, khi cô định bỏ đi thì cậu ta liền bước tới, Tiêu Mộc Diên còn tưởng cậu ta định chặn đường mình liền nói: “Anh biết anh không thể cưỡng ép tôi làm bất cứ chuyện gì mà.”
“Tôi biết cô muốn đi tìm anh ta cho nên tôi chỉ muốn mở cửa giúp cô thôi mà, sao cô lại nghĩ tôi hư hỏng như vậy chứ?”
Khi nghe thấy câu này, Tiêu Mộc Diên liền thở phào: “Bởi vì anh hay làm càn…”
Mới nói được nửa câu, cậu ta liền ngắt lời cô: “Cho nên cô nghĩ rằng côi có ý đồ với cô đúng không? Đúng là không ngờ, đây là lần đầu tiên có một cô gái đa tình với tôi như vậy, có điều tôi cảm thấy chúng ta vẫn sẽ là bạn tốt của nhau. Tôi là An Sâm, nếu cần tôi giúp gì cô cứ đến đây tìm tôi.”
Tiêu Mộc Diên chỉ khẽ ừ một tiếng, sau đó không giới thiệu lại tên của mình đã vội vã rời đi, bời vì những lời cô vừa nói đã thật sự chọc giận Thịnh Trình Việt, khi thấy anh buồn bã, bực dọc rời đi, thật ra trong lòng cô cũng hơi lo lắng, có lẽ cô không nên đối xử với anh như vậy.
Cô chạy về khách sạn trước nhưng không ngờ khi quay lại khách sạn tìm người thì cô lại thấy anh đang nằm giữa vòng vây của các cô gái xinh đẹp bên bể bơi.
Vì vậy Tiêu Mộc Diên nhất thời cảm thấy ngập tràn lửa giận.
Người đàn ông này lại ngựa quen đường cũ sao? Hay muốn dùng cách đó để chọc giận mình? Tiêu Mộc Diên nghênh ngang tiến lại: “Anh còn muốn chơi bời với những cô nàng này đến khi nào nữa đây?”
“Chẳng phải em đã được đàn ông bao nuôi rồi sao? Tôi còn đang muốn hỏi khi nào thì em sẽ cắm sừng tôi đây, vừa nhìn đã biết hai người không phải lần đầu gặp nhau, em sang Singapore tìm tôi nhưng thật ra là để tìm thằng đó chứ gì.” Thịnh Trình Việt vừa nâng ly rượu cao cổ lên vừa nói với Tiêu Mộc Diên thế.
Nghe xong, Tiêu Mộc Diên thật sự không thể kềm chế được tâm trạng của mình liền thẳng tay tát anh một bạt tai: “Anh có biết anh đang nói xằng bậy gì không hả? Tất cả mọi người trên thế giới này có thể hiểu lầm tôi nhưng chỉ duy nhất một mình anh là không thể.”
Thịnh Trình Việt lúc này cũng tỏ vẻ như chẳng có chuyện gì.
“Tôi đã hiểu lầm em sao? Những gì tôi nói đều là sự thật.” Thịnh Trình Việt mím môi, sau đó còn còn hùng hồn nói lý lẽ với cô.
“Anh có biết? Tôi cứ như vậy mà bỏ hết tự trọng để đi tìm anh, thế nhưng anh đã đối xử với tôi ra sao, anh nghiễm nhiên quay về ve vãn, xun xoe cùng những cô gái này.”
“Xin em hãy giữ mồm giữ miệng khi nói, bởi vì không chỉ một mình tôi đi quyến rũ người khác, em đừng nói với tôi là em không như thế…” Thịnh Trình Việt mặt nặng mày nhẹ nói những lời gai góc với Tiêu Mộc Diên.
“Được, hiện tại anh cho rằng tôi đã vượt quá giới hạn đúng không? Vậy tôi sẽ vượt quá giới hạn thật cho anh xem.” Nói xong Tiêu Mộc Diên liền bỏ đi.
Cô không ngờ mình chủ động muốn quay về làm lành với anh nhưng lại ăn phải trái đắng.
“Thịnh Trình Việt đáng ghét, sau này anh có đến tìm tôi, van xin tôi thì tôi cũng sẽ không tha thứ cho anh đâu.” Tiêu Mộc Diên hướng về phía cửa hét lên thật to, nhưng không ngờ lại bị Thịnh Trình Việt nghe được.
Anh ta vẫn mỗi tay ôm một cô, bàn tay còn vòng qua hông cô gái đó, thấy bộ dạng đó của anh cô có cảm giác như mình sắp hộc máu đến nơi: “Anh đừng quá đáng quá.”