CHƯƠNG 324: LÂM LINH GẶP NGUY HIỂM
Tiêu Mộc Diên quay đầu liếc nhìn Thịnh Trình Việt một cái rồi nói: “Tôi bỏ đi lâu như vậy, anh chưa từng nghĩ qua nguyên nhân thật sự khiến tôi phải đi là gì sao?”
Ban đầu, Thịnh Trình Việt cho rằng Tiêu Mộc Diên tức giận mà bỏ nhà đi chỉ vì anh không quan tâm, tưởng cô chỉ giận dỗi mấy ngày rồi thôi, nhưng kết quả là anh chầu chực ở quán cafe lâu như vậy vẫn không thấy cô có ý định quay về nhà. Hơn nữa, anh cũng đã tìm Trương Tiếu hỏi thăm, nhưng câu trả lời của Trương Tiếu lại khiến anh cảm thấy mơ hồ.
“Anh đã làm chuyện gì khiến em không tin tưởng sao?” Thịnh Trình Việt hỏi “Em không tin năng lực của anh hay không tin lòng chung thủy của anh?”
Nghe đến đây, Tiêu Mộc Diên ngây người, cô hỏi: “Thịnh Trình Việt, anh có người đàn bà nào khác ngoài tôi sao?”
Thịnh Trình Việt lắc đầu quả quyết: “Không, từ khi ở bên em, anh chưa từng cùng người phụ nữ nào xảy ra chuyện gì cả.”
“À!” Tiêu Mộc Diên cười lạnh một tiếng: “Thịnh Trình Việt, anh nói đến là tuyệt đối quá ha!”
“Những gì anh nói đều là sự thật.”
Lúc này, đột nhiên chuông điện thoại của Tiêu Mộc Diên vang lên, Tiêu Mộc Diên lấy di động ra xem, hóa ra là Lâm Linh gọi đến.
Tiêu Mộc Diên còn chưa nghe được cái gì, đã nghe thấy tiếng cái nhau ở bên kia, còn có tiếng đồ vật rơi xuống dất.
“Cậu sao rồi, Linh Linh?” Trái tim Tiêu Mộc Diên đập mạnh, chỉ lo Lâm Linh gặp chuyện gì.
“Diên Diên, bây giờ cậu đang ở đâu?” Giọng Lâm Linh hơi khàn, giống như vừa mới khóc.
Tiêu Mộc Diên nghe ra Lâm Linh không ổn, cô nói: “Chỗ cô xảy ra chuyện gì sao?”
Lâm Linh không trả lời Tiêu Mộc Diên: “Bây giờ cô không ở nhà là tốt rồi, hiện tại bên này xảy ra chút chuyện, nếu cô đang ở ngoài, lại là nơi an toàn thì ở lâu một chút, tốt nhất là ở mấy hôm rồi hẵng về.”
“Con đàn bà đê tiện này, mày đang gọi điện cho ai đấy!”
Một giọng nữ chanh chua truyền đến từ bên kia điện thoại, còn có tiếng Lâm Linh kêu đau.
“Linh Linh, rốt cuộc chỗ cô xảy ra chuyện gì vậy?”
Tiêu Mộc Diên sốt ruột hỏi, nhưng điện thoại đã bị cúp
Thịnh Trình Việt thấy bộ dạng bất lực của Tiêu Mộc Diên cùng giọng điệu vội vàng gấp gáp của cô, cảm thấy rất đau lòng: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Nghe thấy tiếng Thịnh Trình Việt, Tiêu Mộc Diên giống như nhìn thấy chúa cứu thế, cô túm vai anh nói: “Trình Việt, anh mau đưa tôi đến nhà Lâm Linh, nhanh lên!”
“Trước tiên em phải bình tĩnh, nói cho anh chuyện gì đã xảy ra được không?”
“Không được, Trình Việt, bây giờ chúng ta phải nhanh chóng qua bên đó, Linh Linh, hình như cô ấy đang gặp nguy hiểm.”
Nghe Tiêu Mộc Diên nói, Thịnh Trình Việt cũng nghĩ đến cô bé tên Lâm Linh kia, cô ấy đã chăm sóc Mộc Diên suốt khoảng thời gian này, nói thế nào cũng là có ơn với bọn họ, ân nhân gặp chuyện không may, bọn họ đương nhiên phải đi giúp đỡ.
“Được rồi, giờ em cứ bình tĩnh lại đã, anh lập tức lái xe qua đó.” Sau khi giúp Tiêu Mộc Diên bình ổn cảm xúc, Thịnh Trình Việt liền khởi động xe chạy qua nhà Lâm Linh.
Tiêu Mộc Diên nắm tay, lòng bàn tay ứa ra một tầng mồ hôi mỏng, cô liên tục gọi cho Lâm Linh mấy cuộc điện thoại nhưng không có ai nghe máy. Chuyện này làm lòng cô càng thêm hoảng loạn.
“Lâm Linh, con đàn bà đê tiện này, mày chia tay Trần Tuấn lâu như vậy rồi mà vẫn ngang nhiên chiếm giữ tài sản của anh ấy, mày có thấy xấu hổ không hả?”
“Tôi đã nói rồi, tiệm cafe kia là tôi và anh ta cùng nhau mở, còn nữa, toàn bộ tài chính đều là tôi bỏ ra, không có chút quan hệ nào với Trần Tuấn nhà các cô cả.”
“Á à, bây giờ tiệm cafe đang làm ra tiền nên ôm hết công lao về phía mình đấy hả? Chính mày cũng bảo là tiệm cafe do mày với Trần Tuấn cùng nhau mở, đã vậy ít nhất phải có một nửa là của Trần Tuấn có phải hay không. Hơn nữa, bọn tao đâu có quá đáng đâu, chỉ muốn mượn tiệm cafe của mày vài năm thôi, đâu có nói là không cho mày.”
………
Ban đêm, trên bờ cát cũng không yên tĩnh, tiếng một nhà cãi nhau làm bờ cát náo loạn cả lên.
Nơi này dân cư thưa thớt, chỉ có mấy hộ dân, còn lại đều là dân chài, mà giờ này cũng đã đi nghỉ cả rồi. May mắn là nơi Lâm Linh ở nơi hẻo lánh, tiếng cãi nhau có to nữa cũng không làm phiền người xung quanh.
Chỉ là không có người đến giúp đỡ mà thôi…
Lúc Tiêu Mộc Diên đến nhà Lâm Linh liền thấy một màn như vậy.
Một người đàn bà hơi béo đang túm tóc Lâm Linh, dúi cô ấy vào vách tường. Người đàn ông đứng cạnh không nói gì, nhìn bọn họ giống như đang xem trò vui vậy.
Tiêu Mộc Diên đã gặp người đàn ông kia, tên Trần Tuấn thì phải, là bạn trai cũ của Lâm Linh.
“Các người bị điên hả!”
Lâm Linh tức giận ra sức phản kháng, tát cho người đàn bà một cái.
Thế nhưng, đúng lúc này, người đàn ông đứng cạnh kia lại đưa tay tát Lâm Linh, ôm người đàn bà béo kia vào lòng.
“Anh yêu à, con đàn bà này dám tát em, mặt em đau quá!”
Trần Tuấn xoa mặt cho cô ta, mặt mày nặng nề mà nhìn Lâm Linh: “Cô dám đánh cô ấy? Cô chán sống rồi hả?”
Nghe Trần Tuấn nói, đột nhiên Lâm Linh cười: “Trần Tuấn ơi là Trần Tuấn, anh kiêu ngạo cái gì chứ? Tôi thấy may mà lúc đó anh đã đá tôi, nếu không nhìn bộ dạng anh ngày hôm nay, không biết tôi phải khóc mất bao lâu. Anh là một tên khốn khiếp chỉ biết ỷ mạnh hiếp yếu, lúc trước Lâm Linh tôi mắt mù mới thích anh. Phụt__” Lâm Linh nói xong, nhổ một bãi nước bọt vào trước mặt Trần Tuấn.
Trần Tuần nhìn người phụ nữ trước mặt, đột nhiên có chút đau lòng, nhưng anh ta vẫn muốn che chở người đàn bà bên cạnh mình.
“Mày…mày dám mắng anh ấy?” Người đàn bà kia giống như nổi điên, xắn tay áo xông lên muốn đánh nhau với Lâm Linh.
Lâm Linh vốn gầy nhỏ, nếu so với người đàn bà kia, quả thực là không chịu nổi một đánh.
Ngay khi bàn tay của người đàn bà kia sắp giáng lên người Lâm Linh,đột nhiên một người phụ nữ với cái bụng lớn đột nhiên xuất hiện bên cạnh bọn họ.
“Dừng tay!”