“Khoản tiền gì?” Thịnh Trình Việt trực tiếp đoạt lấy điện thoại hỏi.
Cao Ngọc Mai vốn có thể tiến lên giằng lại, nhưng lại bị Thịnh Trình Việt nhanh hơn 1 bước lấy đi, hỏi: “Khoản tiền gì?” Trực giác nói với anh sẽ không phải chuyện gì tốt đẹp.
Cao Ngọc Mai không còn lời gì để nói, suy đoán của Thịnh Trình Việt là đúng.
Trên mặt cô đột nhiên mang ý cười, nói: “Em nhờ bạn mang hộ một món đồ cỡ lớn, trước đây đưa một phần tiền rồi, phần còn lại chờ anh ấy mua xong em trả nốt sau.”Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
Thịnh Trình Việt nửa tin nửa ngờ nhìn điện thoại, thu ý cười trên mặt Cao Ngọc Mai vào đáy mắt, người bình thường lúc này tuyệt đối sẽ không cười, nếu cười vậy chỉ có 2 nguyên nhân, thứ nhất là người không bình thường, thứ hai là… chột dạ.
Thịnh Trình Việt kết luận, Cao Ngọc Mai chột dạ.
“Anh có thể xem tin nhắn của em không?” Thịnh Trình Việt giống như đang hỏi, nhưng lại cầm điện thoại bắt đầu mở xem.
Cao Ngọc Mai không vội vàng, cô tin tưởng điện thoại của mình, có 7-8 lớp khóa, làm sao có thể thấy được tin nhắn của cô chứ.
“Mật khẩu?” Thịnh Trình Việt cầm điện thoại chất vấn Cao Ngọc Mai.
Cao Ngọc Mai im lặng nuốt ngụm nước bọt, trả lời: “Đây là bí mật cá nhân của em, Trình Việt, trước kia anh không phải rất coi trọng bí mật cá nhân sao?”
Cao Ngọc Mai lại muốn đưa kí ức của Thịnh Trình Việt về thời niên thiếu.
“Lúc đó chúng ta đã ở bên nhau, lần đầu tiên anh tức giận không phải là vì em động vào điện thoại của anh sao? Hôm nay, là anh cầm điện thoại của em, còn muốn xem trộm bí mật riêng tư của em, có phải chúng ta hòa rồi không? Ví như, em thật sự không hề mở máy của anh.”
Thịnh Trình việt nhìn điện thoại, có chút hoang mang, anh lại đột nhiên nghĩ, mỗi lần Tiêu Mộc Diên cầm điện thoại của anh, anh đều không hề tức giận, ngược lại vui vẻ nhìn Tiêu Mộc Diên nghịch điện thoại anh, chờ xem dáng vẻ ghen tuông của cô, anh thật sự sẽ cảm thấy thỏa mãn lạ kì.
Đối diện với sự khác biệt này, anh chỉ có một kết luận, anh rất yêu Tiêu Mộc Diên.
Thế nhưng, những thứ này không khiến anh bỏ qua chuyện mật khẩu kia.
“Đọc mật khẩu cho anh.”
Thái độ của anh rất cương quyết, dường như không biết được mật khẩu sẽ không bỏ qua.
Cao Ngọc Mai nói: “Thịnh Trình Việt, có phải anh nghi ngờ em không?”
“Nghi ngờ em cái gì?” Thịnh Trình Việt hỏi.
Cao Ngọc Mai ngây người: “Phải, nghi ngờ cái gì chứ? Dựa vào cái gì anh xem tin nhắn của em, đây là bí mật cá nhân của em, cho dù em thích anh hơn nữa, cũng có chút chuyện không muốn chia sẻ.” Nói rồi, cô giơ tay muốn đoạt lại điện thoại.
Thịnh Trình Việt chút nữa đưa điện thoại cho Cao Ngọc Mai rồi, anh cảm thấy Cao Ngọc Mai nói có lý, vừa rồi anh đang nghĩ gì vậy? Anh nghi ngờ Cao Ngọc Mai có liên quan tới chuyện Tiêu Mộc Diên mất tích, nhưng như lời cô nói, anh không thể thăm dò bí mật cá nhân của người khác.
Khi Thịnh Trình Việt chuẩn bị đưa điện thoại cho Cao Ngọc Mai, cũng chính lúc Cao Ngọc Mai sắp lấy được điện thoại, có một tin nhắn tới, lần này tin có vẻ dài, Thịnh Trình Việt không đọc được hết, chỉ thấy vài câu ngắn.
Cái gì: “Quảng cáo giờ không dễ phát, còn có chút lỗ hổng, cảnh sát sẽ điều tra.” …
“Đây lại là cái gì?” Thình Trình Việt vẫn cầm điện thoại, chỉ vào màn hình hỏi Cao Ngọc Mai.
Sắc mặt Cao Ngọc Mai có chút trắng: “Đây là tin nhắn rác, anh đừng để ý.”
“Tin nhắn rác?” Vừa rồi cũng nhìn vội vàng, anh không nhìn rõ là cùng một số gửi tới.
Thịnh Trình Việt nắm điện thoại hỏi lại lần nữa: “Giờ anh cho em cơ hội, nói rõ với anh, rốt cuộc là chuyện gì, đừng để anh cho người đi điều tra.”
Lúc nói, Thịnh Trình Việt đẩy Cao Ngọc Mai ra, đi ra phía ngoài phòng.
Cao Ngọc Mai ngã trên mặt đất, trong lòng có chút lạnh lẽo, nhưng cô ta vẫn kiên cường bò dậy, chắn trước mặt Thịnh Trình Việt: “Trình Việt, anh là tất cả của em, giờ em ngoài anh ra, không còn gì cả, nếu anh không cần em, em thật sự… thật sự không biết nên làm thế nào.”
Đôi mắt xinh đẹp của Cao Ngọc Mai tràn đầy bi thương, cả người cực kì đáng thương, cực kì động lòng người. Nhưng xin lỗi, Thịnh Trình Việt bây giờ thật sự không có thời gian thưởng thức cái đẹp này.
“Trước giờ anh đều chưa từng là của em, nhưng những của hồi môn các thứ tất cả đều là của em, em có thể mang những thứ đó gả cho người khác, cần gì cứ phải là anh?” Thịnh Trình Việt vẫn nhìn Cao Ngọc Mai lạnh lùng như trước, không hề có chút dịu dàng nào.
Cuối cùng Cao Ngọc Mai không ngăn trước mặt Thịnh Trình Việt nữa, dường như cô ta đã tìm không được lí do để ngăn cản anh nữa.
Giờ đây, đến sức đòi lại điện thoại cô ta cũng không còn, cũng không muốn giằng lại nữa. Mặc dù cô ta lo lắng Thịnh Trình Việt sẽ phá mã máy cô ta, sau đó biết được những gì cô ta đã làm. Nhưng cô ta nghĩ tất cả mọi thứ đều đã khóa, trong 3 lớp ngoài 3 lớp, cho dù nhân viên kỹ thuật có giỏi hơn nữa, cũng không thể dễ dàng phá mã được.
“Anh Việt, anh muốn đi đâu?”
Thịnh Trình Việt vừa đi tớ cửa, Lâm Phong đã tới, đúng lúc ngăn trước mặt Thịnh Trình Việt.
Thịnh Trình Việt rũ mắt nhìn Lâm Phong, sau đó lạnh lùng ném ra 2 chữ: “Cút ra.”
Anh không quên, anh ở tại nơi này, là vì Lâm Phong và mấy đứa nhỏ nhốt anh lại, còn nói sợ anh làm ra chuyện gì ngốc nghếch, lại không cất rượu các thứ trong phòng đi, bọn họ muốn không biết mảnh vụn thủy tinh cũng rất nguy hiểm sao?
“Anh Việt, hôm nay tôi đến, là muốn nói… chuyện liên quan đến chị dâu.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!