CHƯƠNG 248: VỊ KHÁCH ĐẾN CÓ MỤC ĐÍCH
Đứa nhỏ đột nhiên vui vẻ chạy đến ôm chân Thịnh Trình Việt, gọi tiếng ba rất rõ ràng.
Mọi người trong phòng bị dọa cho rớt quai hàm.
Nguyệt Nguyệt với phong thái của chị lớn chạy đến trước mặt đứa nhỏ, cô bé định sờ đầu cậu bé, nhưng đầu cậu lại đội chiếc mũ bẩn kia, nên cô bé chỉ có thể ngượng ngập thu tay về.Mở APP Mê Tình Truyện đọc
Cô bé nói: “Tớ biết là cậu đang rất nhớ ba mẹ của mình, vậy nên khát khao muốn gặp họ. Nhưng, ba mẹ không thể nhận vơ được đâu, ba mẹ ruột của cậu sẽ giận đó.”
Đứa nhỏ hất tay Nguyệt Nguyệt ra, nhất quyết ôm lấy chân Thịnh Trình Việt: “Ba chính là ba con, con rất hay nhìn thấy hình của ba trong phòng của mẹ.”
Thịnh Trình Việt có chút sững sờ, kể từ sáu năm trước sau khi gặp được Tiêu Mộc Diên, anh chưa từng động vào người phụ nữ nào khác, sao lại có thể có một đứa con lớn như vậy chứ?
“Nhóc con, con nhận nhầm rồi.”
Lời nói của Thịnh Trình Việt hoàn toàn khiến cho đứa nhỏ nổi giận: “Con biết ba là Thịnh Trình Việt, là người yêu mẹ con nhất trên đời này.”
“Cậu nói láo, người ba tớ yêu nhất là mẹ tớ.” Nguyệt Nguyệt vừa bị đẩy ra cũng có chút giận dỗi, nhưng cô bé nhất định không thể chấp nhặt với một người đáng thương, nhưng những lời mà cậu ấy nói sau đó, khiến cô bé không thể không bực.
“Cậu bé, mẹ của con là ai?” Tiêu Mộc Diên ép mình phải bình tĩnh. Mấy năm nay, người mà Thịnh Trình Việt yêu nhất chỉ có một người, nếu tên sai, vậy thì đứa trẻ này chắc là nhầm lẫn rồi. Nhưng…
“Mẹ tôi tên là Cao Ngọc Mai, tôi biết ba tôi trước đây đã phái rất nhiều người đi tìm mẹ tôi, nhưng mẹ tôi dẫn theo tôi đi trốn.”
Lời nói của đứa trẻ khiến mặt Tiêu Mộc Diên đen lại.
“Cậu bé, cơm có thể ăn bừa nhưng nói không được nói bừa đâu nhé.” Thịnh Trình Việt cau mày: “Chú không thể nào có con với Cao Ngọc Mai, hơn nữa lớn như con thì càng không.”
Đứa trẻ cúi đầu xuống, Thịnh Trình Việt tưởng cậu đã nghĩ thông rồi, ai ngờ rằng cậu nói: “Mẹ sớm nói với con rằng ba là người bạc tình, bảo con đừng đi tìm ba, nhưng dựa vào đâu chứ? Dựa vào đâu mà kẻ thứ ba như cô lại được gả cho ba tôi, còn đem theo ba đứa con, nhưng đứa con của người bạn gái chính là tôi lại phải lưu lạc ở bên ngoài, trở thành đứa con riêng cơ chứ?”
Lời nói của đứa trẻ nghe rất có lý, khiến Tiêu Mộc Diên không khỏi nghi ngờ, nhưng cô vưà nhìn ba đứa trẻ xong…phút chốc từ bỏ suy nghĩ thoáng qua đó.
Viễn Đan đứng bên cạnh nói: “Người này chắc chắn là bị thần kinh, não có vấn đề, nói hai người đúng là đầu óc có vấn đề mới dẫn cậu ta vào nhà.” Cuối cùng, cậu chỉ vào Nguyệt Nguyệt và Tuấn Hạo mắng một trận.
Nguyệt Nguyệt tuy thấy oan ức, nhưng cũng nghĩ rằng đúng là mình đã rước sói vào nhà thật.
Đột nhiên, tiếng chuông ngoài cửa vang lên, Nguyệt Nguyệt chuồn khỏi chiến trường đi ra mở cửa, nhưng ngay giây phút cô bé mở cửa ra liền muốn đóng cửa luôn lại.
“Chào con, cho cô hỏi Thịnh Trình Việt có nhà không?” Người phụ nữ nhìn rất lương thiện, nhưng cô ta chưa nói hết đã bị Nguyệt Nguyệt đóng cửa. Cô ta giơ tay ra chặn ngón tay bị kẹp khiến cô ta kêu lên đau đớn.
“Mẹ.” Đứa nhỏ chạy tới phía cửa, ôm lấy người phụ nữ đó, cậu thổi thổi ngón tay: “Mẹ mẹ có đau không? Để con thổi giúp mẹ.”
Nhìn thấy người đang đứng ở cửa, Tiêu Mộc Diên cả người thấy không ổn. Không biết tại sao, người phụ nữ ở cửa cũng chính là người mẹ mà đứa nhỏ vừa mới nói ra, người Thịnh Trình Việt từng yêu say đắm, cô ta là Cao Ngọc Mai.
Cao Ngọc Mai ôm lấy con, nhìn Thịnh Trình Việt nói: “Việt, lần này em quay lại, có vài lời muốn nói với anh.” Rồi cô lại nhìn về phía Tiêu Mộc Diên, nói với cô: “Thật ngại quá, tôi muốn nói chuyện riêng với Việt, cô có thể tránh đi một lát không?”
Lúc nói ra lời này, Cao Ngọc Mai đã bước vào trong phòng rồi, đến trước mặt Tiêu Mộc Diên và Thịnh Trình Việt.
Tiêu Mộc Diên ôm lấy tay Thịnh Trình Việt, nhìn Cao Ngọc Mai nói: “Xin lỗi, tôi là vợ chính thức của anh ấy, tôi nghĩ tôi có quyền được đứng cạnh chồng tôi.”
Thịnh Trình Việt cũng nắm chặt lấy tay Tiêu Mộc Diên, anh cùng cô nhìn về phía Cao Ngọc Mai, hai người một cặp.
Cao Ngọc Mai tức giận nghiến răng, đứa con bên cạnh cô đột nhiên tiến về phía trước, cấu chân Tiêu Mộc Diên, khiến cô rất đau.
“Này, cậu làm cái gì đấy?” Ba đứa nhỏ sao có thể để mẹ mình bị bắt nạt cơ chứ? Bọn chúng chạy tới kéo đứa nhỏ ra chỗ khác.
“Viễn Đan nói không sai, cậu là đồ xấu xa.” Nguyệt Nguyệt suýt chút nữa thì giận run lên: “Mẹ tôi có lòng tốt lau mặt cho cậu, pha nước nóng cho cậu tắm, còn nấu canh thịt cho cậu ăn. Cậu nhìn mẹ cậu đi? Chỉ cho cậu mặc bộ quần áo rách đó, nhìn dáng vẻ cậu gầy thế này, tôi nghi là cậu chưa được ăn no bao giờ.”
Thực ra lời Nguyệt Nguyệt là đúng, ánh mắt đứa nhỏ sượt qua chút đau thương.
Tiêu Mộc Diên cũng cảm thấy nên Cao Ngọc Mai là mẹ của đứa nhỏ này, vậy thì trước đây đúng là cô đã đánh giá cao cô ta rồi. Đứa con máu mủ ruột già mình sinh ra sao lại có thể khiến đứa nhỏ biến thành bộ dạng như ăn xin như vậy được chứ?
“Còn không phải do lỗi của mấy người sao? Mẹ của tôi đâu có giống mẹ của mấy người sinh ra trong một gia đình nghèo khổ, nuôi mấy người khỏe mạnh như vậy. Mẹ của tôi là thiên kim đại tiểu thư lá ngọc cành vàng, các người có biết mấy năm nay mẹ tôi nuôi tôi khổ sở thế nào không? Nhưng mấy người lại chiếm nhà chiếm đất của người khác, chiếm lấy ba của tôi, ăn cơm của tôi, mấy người sống tốt như vậy, tất cả đều là do tôi nhường mấy người đấy.”
“Đúng là nếu không để bổn thiếu gia ra tay, cậu sẽ nghĩ tôi dễ bắt nạt!” Viễn Đan sắn tay áo lên, đẩy mạnh đứa nhỏ.
Nguyệt Nguyệt không đỡ cậu dậy, ngược lại nhìn cậu từ trên cao xuống: “Nói đùa kiểu gì vậy, mẹ tôi sinh ra nghèo khó đúng không sai, nhưng ít ra sẽ không để chúng tôi phải ăn mặc rách rưới, sẽ khiến chúng tôi ăn no mặc ấm, cậu nhìn cậu xem, dáng vẻ như chẳng có mẹ thương yêu vậy.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!