CHƯƠNG 178: VỀ NHÀ
“…” Thịnh Trình Việt cạn lời. Cái người phụ nữ ngốc này, lẽ nào không nhìn ra anh là đang theo đuổi cô sao? Thôi vậy, cô không nhìn ra cũng không sao, anh sẽ chứng minh cho cô thấy.
“Em đang ghen sao?’ Thịnh Trình Việt hỏi. Nếu như cô không ghen, vậy vừa rồi cô phản ứng lớn như vậy là để làm gì?
Tiêu Mộc Diên khinh thường nhìn Thịnh Trình Việt, cô sẽ ghen vì anh sao? Nằm mơ đi. Cái tên ác ma như anh, cho không cô cũng không thèm.
“Cái này không liên quan đến anh.” Thực ra Tiêu Mộc Diên không muốn để ý đến anh, nhưng nghĩ đến đây là xe của anh, vẫn là chịu thua, trả lời anh.
Đúng lúc này, điện thoại của cô đột nhiên reo lên, mở ra nhìn thì là Trương Vân Doanh, trái tim vừa bình phục lại gợn sóng. Ang không phải muốn kết hôn sao? Vì sao còn gọi điện thoại cho cô?
Cô trực tiếp ngắt điện thoại, cô không muốn biết anh kết hôn lúc nào, dù sao cô cũng sẽ không tham gia.
Vậy mà vừa tắt, điện thoại lại không ngừng reo lên, sắc mặt cô khẽ biến, nhưng vẫn không muốn nghe điện thoại của anh như cũ, cô thậm chí đến cơ hội cuối cùng cũng không cho anh, vì thế, cô lập tức tắt nguồn điện thoại.
Thịnh Trình Việt chỉ im lặng nhìn tất cả mọi thứ trước mắt, nhìn thấy cô tắt điện thoại, anh thở phào một hơi. Anh thừa nhận vừa rồi, anh lo lắng, anh sợ Tiêu Mộc Diên sẽ nghe Trương vân Doanh giải thích, sau đó tha thứ cho anh ta, như vậy không phải anh càng không có cơ hội sao? Con người đều ích kỉ. Trước khi Tiêu Mộc Diên nhớ ra anh, anh không thể có bất kì sai sót nào, nếu không anh sẽ mất cô.
“Là Trương Vân Doanh gọi sao? Thịnh Trình Việt tuy có thể đoán ra, nhưng trong lòng anh có thể khẳng định, ngoài Trương Vân Doanh ra, không có cuộc gọi của ai có thể trực tiếp ảnh hưởng đến tâm trạng Tiêu Mộc Diên. Anh đột nhiên cảm thấy đố kị, đố kị Trương vân Doanh từng có quá khứ tươi đẹp với Tiêu Mộc Diên.
Tiêu Mộc Diên gật đầu, không nói gì, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, qua lớp kính, im lặng nhìn trời, bầu trời xanh biếc như thế, nhưng lòng cô lại một mảng trống rỗng.
Thịnh Trình Việt rất muốn an ủi cô, muốn ôm cô vào lòng, nhưng anh chỉ nắm chặt lấy tay lái, cái gì cũng không làm,không ai biết bây giờ anh đang nghĩ gì.
Trong xe im lặng, một chút tiếng động cũng không có. Hai người bọn họ dường như đều có thể nghe thấy tiếng trái tim đối phương đang đập, đau thương lan tràn, nhịp tim bình ổn. Có lẽ sau đó rất lâu rất lâu, trái tim hay người đều vì đối phương mà đập.
Đến cửa nhà, Tiêu Mộc Diên muốn xuống xe, ThịnhTrình Việt lại đột nhiên nắm lấy cánh tay cô.
“Nếu như em đau lòng, thì khóc đi.” Thịnh Trình Việt vừa nói, ôm Tiêu Mộc Diên vào lòng, cô muốn khóc thì khóc đi, anh ôm cô.
Tiêu Mộc Diên không ngờ Thịnh Trình Việt sẽ đột nhiên ôm cô vào lòng, điều này dọa cô phát sợ. Mùi hương chanh tràn vào khoang mũi, khiến cô bỗng thanh tỉnh không ít, khiến cô biết rõ ràng, cô đang bị ác ma ôm vào lòng.
Anh rốt cuộc muốn làm gì? Cô vì sao muốn khóc? Cho dù cô muốn khóc, cô sẽ không khóc trước mặt anh.
Cô bắt đầu phản kháng, cái tên ác ma này sao cứ thích dùng sức áp bức cô thế?
“Thịnh Trình Việt, mời anh buông tay, tôi muốn xuống xe, mẹ tôi ở nhà còn đợi tôi về ăn cơm đó.” Tiêu Mộc Diên không vừa ý nói. Thực ra cô nên ghét cái tên Thịnh Trình Việt này, nhưng cô lại không cắt đuôi anh được.
“Vừa lúc con anh cũng ở nhà em, anh đi đón nó.” Thịnh Trình Việt cười đến sáng lạn, anh đến đón con trai anh, cái cớ này rất tốt.
Thực ra Thịnh Trình Việt đã nói qua với ba mẹ Tiêu Mộc Diên, anh yêu Tiêu Mộc Diên, hơn nữa sau này chỉ yêu một mình Tiêu Mộc Diên. Hai người muốn thấy thành ý của anh, vì thế, coi như mặc nhận anh có thể theo đuổi Tiêu Mộc Diên rồi. Đương nhiên, chuyện này, Tiêu Mộc Diên không thể biết được.
Anh biết Tiêu Mộc Diên bây giờ có chút ghét anh, chỉ là anh sẽ cố gắng, anh sẽ khiến cô lại yêu anh.
Thực ra trong lòng anh, anh vẫn còn một chút lo lắng, anh rốt cuộc có nên khiến cô nhớ lại trước kia. Trước kia anh tổn thương cô rất sâu, nếu cô nhớ lại, có khi nào càng hận anh không?
Nhưng bây giờ cô cũng không yêu anh. Thực ra trong lòng anh có chút mâu thuẫn. Nếu anh khiến cô nhớ lại trước kia, cô cho dù rất hận anh, nhưng cũng rất yêu anh, nhưng cô không tha thứ cho anh. Mà bây giờ, cô cũng không yêu anh.
“Anh là âm hồn sao, còn không buông tay?” Tiêu Mộc Diên không vui trừng Thịnh Trình Việt. Người đàn ông này rốt cuộc muốn làm gì? Cô đã nói hơn chục câu rồi, nhưng anh một câu cũng không nghe lọt, lẽ nào anh vừa rồi đang nghĩ đến mỹ nữ?
Lúc này Thịnh Trình Việt mới tỉnh táo lại. Chuyện này anh cần suy nghĩ kĩ một chút. Nếu anh muốn cô khôi phục trí nhớ, trực tiếp mang cô ra nước ngoài, nhất định có cơ hội hồi phục.
Thịnh Trình Việt buông tay, im lặng nhìn Tiêu Mộc Diên. Cô và trước đây thật không giống nhau, nhưng anh vẫn yêu cô như trước. Nhưng anh cảm thấy không giữ nổi cô rồi, cô dường như một chú khổng tước, bay khỏi lồng giam của anh, tòan thân lộng lẫy.
Lúc này, Tiêu Mộc Diên đột nhiên trừng Thịnh Trình Việt, tức giận xuống xe. Nếu như có thể, cô thật sự muốn đạp người đàn ông này hai phát, nhưng cô bây giờ vẫn chưa phải là đối thủ của tên ác quỷ này, vì thế, chỉ có thể trợn mắt xuống xe.
Ai biết, chân cô vừa chạm đất, giây sau, bàn tay đã bị một bàn tay cường tráng giữ lại, cô còn chưa kịp quay đầu, anh đã kéo cô đi về phía nhà cô.
Tiêu Mộc Diên muốn hất tay Thịnh Trình Việt ra, nhưng làm thế nào cũng không hất ra nổi, không còn cách nào khác, chỉ đành tức giân trừng mắt nhìn anh.
Trong nhà, khi hai người bọn họ vừa vào cửa, mấy đứa trẻ trước mặt đã bổ nhào về phía bọn họ. Thực ra mấy đứa trẻ đương nhiên đã sớm nhìn thấy Tiêu Mộc Diên và Thịnh Trình Việt đến rồi.
“Ba, dì Diên.” Nguyệt Nguyệt nhào vào lòng Tiêu Mộc Diên, nhớ mùi hương trên cơ thể cô, nó rất muốn quay trở về trước kia, nó muốn về bên cạnh Tiêu Mộc Diên, mãi mãi nằm trong vòng ôm của cô.
“Nguyệt Nguyệt!” Thái độ Tiêu Mộc Diên đối với mấy đứa trẻ rõ ràng tốt hơn, mấy đứa trẻ này, đối với cô không tệ, thực ra có mấy đứa trẻ như này cũng rất tốt.
Cô đột nhiên lắc lắc đầu, bản thân đây rốt cuộc là làm sao vậy, sao có thể nghĩ những thứ vớ vẩn này.
“Dì Diên, bà ngoại đã nấu xong cơm rồi, chúng ta cùng nhau ăn cơm đi.” Lúc Nguyệt Nguyệt nói còn vui vẻ hôn lên mặt Tiêu Mộc Diên.
Tiêu Mộc Diên ngây người, nhưng rất nhanh, cô cũng hôn lên mặt Nguyệt Nguyệt, sau đó đứng dậy, kéo bàn tay nhỏ của cô bé.
“Ba con không phải muốn đón các con đi sao?” Lúc nói chuyện còn đặc biệt nhìn về phía Thịnh Trình Việt, cô còn nhớ Thịnh Trình Viêt nói đến đón bọn trẻ.
“Vâng, chúng ta ăn cơm xong rồi đi, dù sao bà ngoại đã nấu xong cơm rồi, hơn nữa bà ngoại còn nấu cơm cho ba nữa.” Nguyệt Nguyệt kéo tay Tiêu Mộc Diên, khuôn mặt đầy ý cười đi về phía bàn ăn.
Thực ra như vậy thật tốt, có anh trai, có ba, có mẹ, lại có ông ngoại với bà ngoại, đây chính là cuộc sống mà cô bé luôn mong đợi.
Thịnh Trình Việt chỉ nhìn bóng lưng Nguyệt Nguyệt kéo Tiêu Mộc Diên, khóe miệng không tự chủ mà giương lên. Thực ra cô cũng đang dần dần tiếp nhận con của anh, anh cần từng bước, từng bước một đến gần cô hơn.
Nhưng có một điều anh phải nhịn, đó chính là không thể muốn cô. Vừa nghĩ đến cô, cơ thể anh sẽ có phản ứng theo bản năng. Cấm dục lâu như vậy, hơn nữa cô còn là người phụ nữ mà anh hằng mong muốn, nghĩ đến cô, anh đương nhiên sẽ kích động.
“Ba, ba đừng nhìn nữa, ba nên nghĩ xem làm sao lừa mẹ về nhà đi.” Miệng nhỏ của Viễn Đan lầm bầm nói. Cậu bây giờ không nói đưa về nhà nữa, trực tiếp là lừa về nhà, có lẽ trong lòng cậu đã nhận định, Thịnh Trình Việt không thể đưa Tiêu Mộc Diên về được, vì thế, anh chỉ có thể lừa về thôi.
Thịnh Tuấn Hạo cũng luôn nhìn bóng lưng Tiêu Mộc Diên, cậu dường như rất muốn Tiêu Mộc Diên về nhà, trải qua cuộc sống gia đình 5 người bọn họ, có ba, có mẹ, có Viễn Đan, còn có Nguyệt Nguyệt, đó là chuyện tốt đẹp biết bao chứ.
“Ba, nếu ba có thể đưa mẹ về nhà, con sẽ tặng cho ba một món quà lớn.” Thịnh Tuấn Hạo đột nhiên cười thần bí, nhìn có vẻ thật sẽ có món quà gì đó vậy.
Thịnh Trình Việt lại không ngờ Thịnh Tuấn Hạo sẽ đột nhiên nói như vậy. Xem ra đứa trẻ này cực kì mong anh lừa Tiêu Mộc Diên về nhà, vậy anh sẽ tiếp tục cố gắng, lừa cô về nhà vậy.
“Được, đó là con nói đó nha.” Thịnh Trình Việt xoa xoa đầu Thịnh Tuấn Hạo. Xem ra anh phải cố gắng thêm chút nữa, anh nhất định phải nghĩ cách lừa Tiêu Mộc Diên về, thỏa mãn tâm nguyện của ba ba con anh.
“Các người đang nói cái gì? Lừa ai?” Tiêu Mộc Diên không vui trừng Thịnh Trình Việt. Mặc dù cô không nghe rõ đang nói cái gì, nhưng chữ ‘lừa’ cô lại nghe thấy rồi. Tâm tư cái tên Thịnh Trình Việt không nghiêm chỉnh vậy sao? Vậy là lúc nào cũng nghĩ lừa người? Haiz, Tiêu Mộc Diên không tự chủ nhìn Viên Đan và Thịnh Tuấn Hạo, trong lòng vậy mà bắt đầu lo lắng cho hai đứa trẻ.