CHƯƠNG 17: NGỦ CÙNG BẢO BỐI
“Cô có thể yên tâm ở lì chỗ tôi, tôi sẽ không sa thải cô.” Thịnh Trình Việt bày ra bộ dạng từ bi. Đúng vậy, anh sẽ không sa thải cô, cô là một quân cờ vô cùng có giá trị lợi dụng.
Tiêu Mộc Diên không nói gì, chỉ mang vẻ mặt bình tĩnh không nhìn ra đang vui hay đang buồn. Cô lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô chỉ ký hợp đồng một năm, một năm sau nếu không muốn ở đây thì có thể rời đi bất cứ lúc nào, nên cô không lo lắng chuyện này, cô lo cho ba cô hơn.
Ngày chủ nhật được nghỉ có lẽ cô nên đi nhà tù thăm ba! Mẹ đi rồi, bà ngoại chắc sẽ không đến thăm ba, một mình ông ở trong tù thời gian dài như vậy chắc rất cô đơn!
Thịnh Tuấn Hạo cứ yên lặng chờ ở cửa chính biệt thự. Sau khi cậu cúp cuộc điện thoại đó thì đã chạy ra ngoài rồi, làm cho quản gia và bảo mẫu cũng phải chạy ra theo.
Bất chợt có một điểm đen hiện ra từ đằng xa, sau đó nhanh chóng phóng đại, cho đến khi một chiếc xe phiên bản giới hạn đỗ lại trước mặt Thịnh Tuấn Hạo.
Thịnh Trình Việt nhìn chằm chằm cậu con trai đang đứng trước mặt thật lâu. Trong ấn tượng của anh, từ trước tới giờ con anh chưa từng đứng chờ anh, hình như khi còn bé có từng chờ, nhưng sau khi bị anh dạy dỗ thì đã không chờ nữa, vậy mà hôm nay nó lại xuất hiện ở cửa. Anh không nhịn được nhìn về phía Tiêu Mộc Diên, là vì cô sao?
Tiêu Mộc Diên mở cửa xe, bước xuống theo.
Thịnh Tuấn Hạo nhìn Thịnh Trình Việt một cái, rồi trực tiếp chạy về phía Tiêu Mộc Diên. Cậu nhớ rõ ba từng nói, cậu đứng chờ ba ở đây là một việc nhàm chán, lãng phí thời gian, còn bị dạy dỗ một trận nghiêm khắc. Cho nên hôm nay cậu đợi Tiêu Mộc Diên chứ không phải đợi ba.
“Dì Mộc Diên!” Thịnh Tuấn Hạo chạy tới gần Tiêu Mộc Diên, lễ phép chào hỏi. Tuy trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn là vẻ lạnh nhạt như trước, nhưng Tiêu Mộc Diên lại có thể cảm nhận được rõ ràng một chút vui sướng trong giọng nói của cậu.
Tiêu Mộc Diên cười nhẹ, xoa đầu đứa nhỏ của Thịnh Tuấn Hạo. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của cậu bây giờ, cô thật sự muốn hôn một cái? Nhưng cô không có dũng khí đó, bởi vì dáng vẻ cậu có chút giống với con trai cô.
Thịnh Trình Việt đứng bên nhíu chặt mày, con anh thế mà lại ngoan ngoãn để người phụ nữ này xoa đầu nó. Có phải là Thịnh Tuấn Hạo chập sợi dây nào không. Sự lạnh lùng của nó đâu? Khí thế của nó đâu? Vì sao trước mặt người phụ nữ này lại không còn gì cả vậy.
“Cho hỏi làm giáo viên tại nhà thì làm gì vậy?” Tiêu Mộc Diên bị Thịnh Tuấn Hạo kéo tay, vừa đi vào trong biệt thự vừa tò mò hỏi.
Nhưng Thịnh Tuấn Hạo thật sự chưa từng nghĩ tới vấn đề này, cậu chỉ là thích Tiêu Mộc Diên, cho nên mới muốn cô tới đây. Còn chuyện cô có làm giáo viên tại nhà hay không, cậu không quan tâm lắm.
Con ngươi Thịnh Trình Việt lạnh xuống. Tên nhóc thối này lại cứ thế mà kéo Tiêu Mộc Diên đi, giống như người ba như anh không hề tồn tại vậy. Anh lại bị con anh làm như không thấy.
“Ngủ với con!” Thịnh Tuấn Hạo suy nghĩ một lát thì bật thốt lên, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên nhìn về phía Tiêu Mộc Diên, lúc này trong ánh mắt cậu tràn đầy chờ mong.
Tiêu Mộc Diên rõ ràng đã giật mình, nhất thời không thể hiểu hết hết lời Thịnh Tuấn Hạo nói, cô bèn quay đầu nhìn về phía Thịnh Trình Việt, trên khuôn mặt thanh lệ thoát tục kia dường như có chút ửng đỏ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!