CHƯƠNG 154: CỐ NHÂN GẶP LẠI NHƯNG KHÔNG QUEN BIẾT
“Em vừa mới té mà? Sao chưa gì đã đứng lên đi lại thế này! Mau lên giường ngồi xuống đi nào.” Thịnh Trình Việt đỡ Cao Ngọc Mai tới bên giường rồi ngồi xuống, thật ra anh đã không còn yêu Cao Ngọc Mai nữa rồi, hoặc có lẽ anh chỉ coi cô ấy là người thân, là một phần trong trái tim anh chứ không phải kiểu tình cảm trai gái nữa.
Cao Ngọc Mai rất vui khi thấy Thịnh Trình Việt lo lắng cho mình như vậy, đúng là anh ấy chưa quên cô ta, cô ta sẽ nghĩ cách để cướp trái tim anh ấy về bên cô ta.
“Em không sao, chỉ té nhẹ thôi à, anh muốn ăn gì, em làm cho anh ăn.” Đôi mắt Cao Ngọc Mai tràn trề chờ mong, tuy tối hôm qua chuyện Tiêu Mộc Diên lau người cho Thịnh Trình Việt khiến cô ta rất tức giận, nhưng Thịnh Trình Việt không nhắc tới chuyện này cũng chứng minh anh đồng ý để Tiêu Mộc Diên lau người cho anh, nếu giờ lại nhắc tới chuyện đó e là sẽ khiến Thịnh Trình Việt tức giận, thế nên cô ta chỉ đành nhẫn nhịn cơn tức này.
Thịnh Trình Việt ôm Cao Ngọc Mai vào lòng, tối hôm qua có lẽ Cao Ngọc Mai cũng biết chuyện anh để Tiêu Mộc Diên lau người cho anh, nhưng tại sao cô ấy lại không nói gì? Anh biết cô ấy để ý chuyện này, có thể cô ấy không muốn làm anh khó xử nên mới vờ như không biết chuyện này.
“Nhà có nhiều người làm như thế rồi mà, sau này em không cần phải tự tay nấu cơm nữa đâu.” Thịnh Trình Việt vừa ôm Cao Ngọc Mai vừa nói, bất giác anh nghĩ tới Tiêu Mộc Diên, nghĩ tới bữa cơm Tiêu Mộc Diên đã từng nấu cho anh. Thì ra nhớ một người sẽ luôn bất chợt như thế này.
“Không được, em phải tự tay nấu cơm cho anh.” Cao Ngọc Mai kiên quyết không đồng ý, muốn lấy được trái tim đàn ông thì phải để người đó cảm nhận được tình yêu của bạn, tự tay nấu cơm có thể khiến anh ấy cảm nhận được hương vị của gia đình.
Thịnh Trình Việt không nói gì nữa, chỉ cảm thấy là lạ trong lòng, thế là anh vẫn tiếp tục lẳng lặng ôm Cao Ngọc Mai.
Sau khi xuất viện, Trương Vân Doanh không về công ty mà đến thẳng nhà của Tiêu Mộc Diên, anh ấy muốn nhìn thấy Tiêu Mộc Diên, muốn nhìn thấy ngay lập tức. Tuy biết cô đã về nhưng Trương Vân Doanh vẫn phải nhìn thấy cô mới yên lòng được.
Tiêu Mộc Diên khoác chiếc áo ngoài định ra ngoài, không ngờ lại gặp phải Trương Vân Doanh vừa chạy tới cửa. Thấy Trương Vân Doanh thở hồng hộc, trái tim cô như thắt lại, vì lo lắng cho cô mà anh ấy mới gấp gáp trở về như vậy sao, cô còn đang định tới bệnh viện thăm anh ấy.
“Sao anh lại chạy khỏi bệnh viện thế?” Giọng nói Tiêu Mộc Diên đầy lo lắng, cô vội đi về phía anh ấy, sắc mặt Trương Vân Doanh còn hơi trắng bệch khiến lòng cô đau xót.
Nhìn Tiêu Mộc Diên bình yên vô sự đứng trước mặt mình, Trương Vân Doanh không khỏi duỗi tay ôm lấy cô vào lòng, khi người của Thịnh Trình Việt mang Tiêu Mộc Diên đi, không ai có thể tưởng tượng lúc đó anh ấy lo lắng đến nhường nào.
Tiêu Mộc Diên ngoan ngoãn để mặc Trương Vân Doanh ôm vào lòng, hơi thở trên người anh ấy cũng dễ chịu như Thịnh Trình Việt, nhưng lại hoàn toàn khác với Thịnh Trình Việt, đó là mùi xà bông nhàn nhạt sạch sẽ.
Còn Thịnh Trình Việt lại có mùi hương chanh khiến người ta cảm thấy thanh mát, nhưng tính cách anh ta lại vô cùng đáng sợ, chẳng khác gì một ác ma.
“Anh tới thăm em mà.” Chỉ có ông trời mới biết Trương Vân Doanh đã chịu đựng thế nào cho tới hôm nay, gần như không một đêm nào anh ấy có thể chợp mắt.
Tiêu Mộc Diên khẽ cười, đôi má lúm đồng tiền lập tức hiện lên trên khuôn mặt nhỏ, đôi mắt trong sáng của cô lấp lánh rạng rỡ, khiến người ta mê đắm chìm sâu vào trong đó.
“Em biết, Vân…” Giọng điệu của Tiêu Mộc Diên cũng trở nên dịu dàng hơn, cô biết Trương Vân Doanh lo lắng cho cô, cô cũng biết anh ấy yêu cô như thế nào, cô có thể cảm nhận được trái tim của anh ấy.
“Anh đưa em tới gặp bố mẹ anh nhé.” Trương Vân Doanh đột nhiên mở lời, giọng nói của anh ấy vô cùng nghiêm túc, hiện giờ Tiêu Mộc Diên cũng yêu anh, anh có thể cảm nhận được điều đó, vì thế Trương Vân Doanh muốn đưa cô đi gặp bố mẹ, anh muốn đính hôn cùng cô, lần này anh sẽ không bao giờ buông tay cô nữa.
Khuôn mặt nhỏ của Tiêu Mộc Diên đỏ bừng lên, gặp bố mẹ anh ấy ư? Nhưng cô còn chưa chuẩn bị sẵn sàng mà? Cứ thế đi gặp bố mẹ anh ấy dường như không ổn lắm, nhưng trái tim cô vẫn đầy chờ mong vào điều này.
“Em yên tâm đi, bố mẹ anh chắc chắn sẽ đồng ý, lần trước em tới nhà anh chơi chẳng phải đã gặp họ rồi sao? Bọn họ rất hiền mà phải không!” Trương Vân Doanh cười nói, thật ra muốn bố mẹ Trương Vân Doanh đồng ý để anh ấy và Tiêu Mộc Diên đính hôn đúng là hơi khó, dù sao phía nhà Tiêu Mộc Diên chẳng có quyền cũng không có thế, mẹ anh ấy lại rất để ý mặt mũi, nhưng Trương Vân Doanh sẽ không từ bỏ.
Tiêu Mộc Diên rời khỏi vòng tay Trương Vân Doanh, đôi mắt to tròn sáng long lanh nhìn anh ấy không chớp mắt.
“Khi nào em tìm được việc thì hẵng đi gặp cô chú được không, nếu không lúc đến nhà anh, lỡ bố mẹ anh hỏi em làm gì, chẳng lẽ em lại trả lời là thất nghiệp nằm nhà mẹ nuôi à.” Mấy ngày nay Tiêu Mộc Diên đang tìm việc, nhưng không có bất cứ công ty nào chịu tuyển cô, cho dù công ty nhỏ cũng không chịu, cô thật sự không hiểu đang có chuyện gì xảy ra?
Trương Vân Doanh ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, thôi thì để Tiêu Mộc Diên tìm được việc trước đã. Với trình độ thiết kế của Tiêu Mộc Diên, hơn nữa còn là quán quân cuộc thi thế giới, chắc hẳn tìm việc dễ như ăn bánh rồi. Anh ấy cầm tay Tiêu Mộc Diên rồi nói.
“Hay là em tới công ty anh làm đi, như thế anh ít nhiều cũng có thể giúp đỡ em.” Thật ra cũng có thể bồi dưỡng tình cảm tốt hơn, có điều anh không nói ra nửa câu sau.
“Không được, thế khác nào đi cửa sau, hơn nữa nếu làm như vậy thì cô chú sẽ nhìn em như thế nào? Không chừng còn nói em quyến rũ anh chỉ vì tiền?” Tuy giọng Tiêu Mộc Diên không lớn lắm nhưng lại rất chân thành, cô có thể không quan tâm tới suy nghĩ của người khác, nhưng cô phải để ý tới cảm nhận của Trương Vân Doanh và người nhà của anh ấy.
Tất nhiên Trương Vân Doanh không nghĩ nhiều như Tiêu Mộc Diên, khi nghe thấy lời của cô, Trương Vân Doanh không khỏi áy náy, do anh ấy không suy nghĩ chu toàn, không nghĩ tới cảm nhận của Tiêu Mộc Diên.
“Được, vậy anh cùng em đi tìm việc.” Trương Vân Doanh kéo Tiêu Mộc Diên ra ngoài, dường như muốn giúp cô kiếm được việc ngay lập tức, hoặc có lẽ anh ấy nghĩ chỉ khi cô tìm được việc thì họ mới có thể đính hôn vậy.
“Vâng!” Tiêu Mộc Diên để mặc cho Trương Vân Doanh kéo tay cô, đôi mắt toát lên ý cười.
Bỗng vào lúc này, tầm mắt cô đột nhiên tối sầm lại, Âu Vũ Đình đang đứng trước mặt Tiêu Mộc Diên.
Trái tim Trương Vân Doanh hơi chùng xuống, tại sao cậu ta lại xuất hiện ở đây vào lúc này, Trương Vân Doanh liếc nhìn Âu Vũ Đình, sau đó vô thức quay đầu nhìn Tiêu Mộc Diên, dường như muốn biết Tiêu Mộc Diên sẽ có phản ứng gì.
Tiêu Mộc Diên hơi cau mày nhìn Âu Vũ Đình một lúc.
“Xin hỏi chúng ta quen nhau sao?” Vì cô đã quên toàn bộ chuyện sáu năm qua nên cô phải hỏi lại xem đối phương là ai, có thể là bạn bè, nhưng trông anh ta dữ dằn thế này hình như cùng một hội với tên ác ma Thịnh Trình Việt.
Âu Vũ Đình sững sờ nhìn Tiêu Mộc Diên, cô đang nói gì thế? Ý cô là sao? Cho dù cô không muốn gặp anh ấy cũng không cần phải kiếm lý do dở tệ thế chứ, đây mà cũng gọi là lý do à?
“Nếu chúng ta không quen biết thì nhờ anh nhường đường giúp nhé, tôi còn có việc phải đi. Tôi từng quên mất một số chuyện.” Tiêu Mộc Diên lẳng lặng nhìn Âu Vũ Đình với ánh mắt đầy xa lạ.
Âu Vũ Đình giật mình khó tin được sự thật trước mắt, cô quên anh ấy rồi sao? Không ngờ cô lại quên mất anh ấy? Khuôn mặt anh bắt đầu xuất hiện vẻ giận dữ, đột nhiên anh ấy bước lên nắm lấy một tay của cô.
“Anh là Âu Vũ Đình, anh là Âu Vũ Đình đây.” Tại sao anh lại nhìn thấy cảm xúc xa lạ từ trong đôi mắt cô, tại sao cô lại hờ hững với anh ấy như người dưng như thế, chẳng lẽ tình cảm sáu năm qua chỉ là giả thôi sao? Chỉ một cái quay người cô đã nói quên anh rồi sao.
Âu Vũ Đình ư? Tiêu Mộc Diên nghi ngờ nhìn người đàn ông trước mặt, cô muốn rút tay lại nhưng anh ấy lại nắm tay cô quá chặt. Cô không khỏi nhìn về phía Trương Vân Doanh, dường như muốn nhờ Trương Vân Doanh giúp đỡ.
“Cô ấy mất trí nhớ, quên đi chuyện sáu năm nay rồi, vì thế, cô ấy cũng quên luôn cậu.” Thật ra Trương Vân Doanh rất hy vọng Âu Vũ Đình có thể rút lui, bớt một tình địch, anh ấy sẽ có thêm một phần hy vọng.
“Tiêu Mộc Diên, anh là Âu Vũ Đình đây, sao em có thể quên anh được chứ?” Âu Vũ Đình nhìn cô với vẻ không thể tin nổi, lần này anh ấy về nước là muốn đối phó Thịnh Trình Việt, đồng thời cướp lại Tiêu Mộc Diên, cho dù trước đây đã xảy ra chuyện gì, cho dù cô ấy và Thịnh Trình Việt đã có ba đứa con, anh ấy đều không quan tâm, anh chỉ muốn cô thôi.
Tiêu Mộc Diên dùng hết sức vung mạnh tay ra, sau đó chạy về phía Trương Vân Doanh, cô nhìn Âu Vũ Đình với ánh mắt đầy cảnh giác, chỉ sợ gặp phải Thịnh Trình Việt thứ hai.
“Đúng là tôi không nhớ những chuyện đã xảy ra trong sáu năm qua, nếu muốn thì chúng ta có thể làm bạn.” Tiêu Mộc Diên thoải mái nói, dù sao thì có thêm một người bạn còn đỡ hơn thêm một kẻ địch, hơn nữa, cô vẫn thấy người đàn ông này nhìn quen lắm? Dường như từng gặp ở đâu đó, nhưng cô vẫn biết bọn họ là người không quen biết.
“Bạn bè? Chỉ là bạn bè thôi sao?” Giọng nói của Âu Vũ Đình đầy bất mãn, sao bọn họ chỉ là bạn bè được chứ? Anh ấy về đây để theo đuổi cô mà, anh ấy không muốn làm bạn với cô, anh ấy muốn cô làm người phụ nữ của mình.
“Vũ Đình, đừng ép cô ấy.” Trương Vân Doanh nắm tay Tiêu Mộc Diên như muốn vỗ về cô.