CHƯƠNG 13: BÀY TRÒ KHỈ GÌ ĐÂY
Mắt của Âu Đan lóe qua một tia sáng, cô ta sẽ ra tay từ hai đứa bé này trước vậy.
“Oa, ánh mắt của chị này thật đáng sợ, bình thường chị cũng đối xử với người khác như vậy sao? Nhất định là không có ai thích chị.” Vốn Tiêu Nguyệt Nguyệt đang chú ý Tiêu Mộc Diên ở bên kia nhưng cô bé đột nhiên cảm thấy một ánh mắt sắc bén đang nhìn chằm chằm mình nên không khỏi thốt ra.
Trương Bân Bân vừa thấy là Âu Đan lập tức cảm thấy căng thẳng, thiên kim của tập đoàn Âu thị, vốn là người có ý muốn đính hôn với Thịnh Trình Việt, nhưng cô lại vô cùng chán ghét cô nàng Âu Đan ngạo mạn này.
“Cô ấy là đang ganh tị với Tiểu Nguyệt Nguyệt, chúng ta mau quay về thôi! Chú kia đã đưa mẹ con về nhà rồi.” Trương Bân Bân vừa nói vừa cười lôi kéo hai đứa bé rời khỏi. Nhưng trong lòng cô vẫn rầu rĩ lo lắng về việc của Tiêu Mộc Diên, rốt cuộc là cô có nên nói cho anh mình việc của Tiêu Mộc Diên hay không.
Sau khi đấu tranh một hồi, cô quyết định không nói cho anh mình biết, Tiêu Mộc Diên đắc tội Thịnh Trình Việt vậy thì phải tự cầu phúc cho bản thân thôi.
“Dì Vân, chú cực phẩm vừa rồi là ai vậy ạ?” Tiêu Viễn Đan đột nhiên hỏi, cậu luôn cảm thấy dáng vẻ của người đàn ông cực phẩm vừa rồi rất giống mình, biết đâu có thể tìm ra ba cậu thì sao?
Trương Bân Bân nhìn Tiêu Viễn Đan, tự dưng cậu bé lại hỏi về Thịnh Trình Việt làm gì? Muốn trả thù Thịnh Trình Việt sao?
“Ông chú cực phẩm cháu vừa nhắc có lai lịch rất lớn đó, sau này nếu cháu nhìn thấy chú ấy thì nhớ phải trốn đi, tốt nhất là trốn được càng xa càng tốt, không gặp là tốt nhất.” Trương Bân Bân nói hết tất cả những gì mình biết về Thịnh Trình Việt, bình thường chỉ cần cô nhìn thấy Thịnh Trình Việt thì đều sẽ tránh. Người đàn ông kia so với anh trai cô còn đáng sợ hơn.
Tiêu Viễn Đan gật đầu như đã hiểu, nhưng trong lòng lại tính toán làm sao để có thể gặp mặt Thịnh Trình Việt thêm một lần nữa.
Tiêu Mộc Diên bị ném mạnh vào trong xe, cái mông của cô lại lần nữa phải chịu va chạm, mông của cô hôm nay thật sự là rất không may mắn, chẳng lẽ là hôm nay không tiêu tiền nên bây giờ cô phải chịu tai ương sao?
“Giám đốc Thịnh, việc này, bây giờ đang là giờ làm việc, xin hỏi ngài cưỡng chế mang tôi đi thế này, vậy có được tính tiền làm thêm giờ không?” Tiêu Mộc Diên đột nhiên hỏi, nếu như có tính tiền làm thêm giờ thì cô còn có thể để anh ta dễ chịu một chút, còn nếu không thì cô cũng không phải thờ phụng anh ta làm gì.
Thịnh Trình Việt nhìn vào tư thế nửa dựa của Tiêu Mộc Diên, vì quần áo trước ngực hơi trùng, nên lộ ra rãnh ngực mê người, da thịt trắng nõn, sống động tròn trịa, anh hít vào một hơi, tư thế của người phụ nữ này rõ là đang câu dẫn một cách trần trụi.
Tiêu Mộc Diên cũng chú ý đến ánh mắt của Thịnh Trình Việt, cô kinh hãi, lập tức ngồi ngay ngắn lại.
“A…” Trên mông truyền đến cảm giác đau nhức, khiến cho sắc mặt của cô trắng bệch, nhưng kể cả như vậy cô cũng không kêu ra tiếng.
Thịnh Trình Việt nhìn thấy biểu tình trên mặt cô, theo bản năng nhìn về phía mông cô, đột nhiên anh nghĩ đến lúc anh từ trên xe ném cô lên là cô đang ngồi xổm trên mặt đất, không lẽ là ngã dập mông?
Tiêu Mộc Diên trừng mắt nhìn Thịnh Trình Việt, nhanh chóng dùng tay che mông mình lại, giống như không muốn để anh nhìn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!