CHƯƠNG 117: ĐÃ CÓ TIN TỨC VỀ CÔ GÁI TRONG LÒNG ANH RỒI
“Anh nói cái gì? Anh đừng có coi thường người khác.” Tiêu Mộc Diên không phục loại người như Triệu Dương nhất, anh ta cứ tưởng rằng mình vĩ đại lắm. Trước đây Thịnh Trình Việt cũng như thế này, bây giờ đã đỡ nhiều rồi. Nếu lại thường xuyên tiếp xúc với loại người này nữa thì sớm muộn gì Thịnh Trình Việt cũng sẽ trở về giống như trước kia.
“Nếu ngày mai cô có thể giành được giải quán quân thì tôi sẽ không coi thường cô nữa. Nếu không tôi sẽ coi khinh cô cả đời.” Giọng Triệu Dương vẫn đầy vẻ khinh khỉnh, dường như bây giờ anh ta đã quên anh ta còn là vệ sĩ của Tiêu Mộc Diên. Nếu để Thịnh Trình Việt biết anh ta dám đối xử với cô như vậy thì không biết Thịnh Trình Việt sẽ có vẻ mặt thế nào? Có lẽ sẽ cho Triệu Dương đi Mỹ cả đời cũng không về được.
“Chuyện của tôi không đến lượt anh lo.” Tiêu Mộc Diên lại lần nữa lấy một miếng bánh, cô đề phòng nhìn Triệu Dương, rất sợ anh ta lại giật đồ của mình.
Triệu Dương thấy Tiêu Mộc Diên lại lấy bánh thì càng không còn gì để nói. Cô gái này chính là một đứa ngốc, Thịnh Trình Việt vậy mà lại coi trọng một kẻ ngốc, hơn nữa nghe nói Âu Vũ Đình cũng yêu cô ta sâu đậm, điều này làm Triệu Dương càng thêm nghi ngờ. Một ngôi sao lớn như Âu Vũ Đình sao gu lại “mặn” như vậy, sao lại coi trọng một cô nàng vừa ngu ngốc vừa lôi thôi thế chứ?
“Tôi cảnh cáo anh, nếu anh còn dám cướp đồ của tôi nữa thì tôi sẽ lập tức tố cáo, để Thịnh Trình Việt không thèm chơi với người bạn như anh nữa.” Tiêu Mộc Diên biết rõ Triệu Dương và Thịnh Trình Việt không chỉ có quan hệ bạn bè mà còn là cấp trên và cấp dưới. Triệu Dương dường như rất sợ Thịnh Trình Việt.
Quả nhiên vừa nhắc tới Thịnh Trình Việt, Triệu Dương đã thay đổi sắc mặt. Nếu cô gái này dám tố cáo anh ta trước mặt Thịnh Trình Việt, anh ta nhất định sẽ hận cô cả đời.
“Cô đừng ăn bánh hoa tuyết này, có thể trong này có thuốc nổ đấy!” Triệu Dương chỉ đành nói vậy. Tuy không xác định được rốt cuộc có đúng hay không, nhưng vì sự an toàn, cô gái này tuyệt đối không thể ăn được. Nếu như cô xảy ra chuyện gì, chắc chắn Thịnh Trình Việt sẽ không tha cho anh ta. Nghĩ vậy, vẻ mặt anh ta nghiêm túc hẳn.
“Cái gì?” Tiêu Mộc Diên nhất thời không kịp phản ứng, ngơ ngác nhìn Triệu Dương.
Triệu Dương không kìm được mà trợn trắng mắt, cô gái này quá ngây thơ hay là ngu ngốc vậy?
“Nơi này không hề có nhân viên phục vụ, thế nên người đưa bánh ngọt cho cô là một kẻ xa lạ.” Triệu Dương thật sự sắp tức điên lên rồi, lúc này anh ta không còn chút phong độ nào của một ngôi sao nổi tiếng nữa, tất cả cũng tại cô gái ngu ngốc này chọc tức anh ta. Anh ta thật sự không hề nhận ra cô nàng này có điểm gì tốt, ngoài gương mặt khá xinh xắn ra thì chẳng được chỗ nào hay. Hơn nữa, quan trọng nhất là cô ta còn có hai đứa con, làm gì có điểm nào xứng với Thịnh Trình Việt chứ?
Lúc này Tiêu Mộc Diên mới nhận ra tính nghiêm trọng của chuyện này. Thảo nào Triệu Dương lại không cho cô ăn bánh ngọt, thì ra là sợ trong bánh có vấn đề. Nói vậy thì có phải cô vừa hiểu nhầm người này rồi không? Mặt cô hiện vẻ áy náy, vừa rồi cô nên hỏi rõ ràng, lại hiểu nhầm ý tốt của người ta.
“Ừm… tôi đói quá, muốn ra ngoài mua chút đồ ăn, anh có muốn đi không? Nếu anh muốn đi thì chúng ta cùng đi.” Thật ra sau khi nghe Triệu Dương nói vậy, cô rõ ràng có hơi lo lắng cho tình cảnh của bản thận, liệu có người nào âm mưu đối phó với cô không?
“Tôi không đi, thích thì cô tự đi đi.” Triệu Dương ngẩng đầu nói. Nực cười thật, bắt một ngôi sao lớn như anh ta cùng đi cô ta đi ăn cơm, quả thực chính là chuyện cười mà. Thật không hiểu nổi Thịnh Trình Việt sao có thể ngày ngày ở cùng cô nàng ngu xuẩn này được.
Tiêu Mộc Diên không hề bất ngờ trước câu trả lời của Triệu Dương. Anh ta không đi thì thôi. Chỉ là cái dáng vẻ kênh kiệu của anh ta khiến cô thấy khó chịu. Không phải chỉ là người nổi tiếng thôi sao? Tuy bây giờ anh ta đang rất hot, nhưng có cần kiêu căng thế không? Bây giờ đến Thịnh Trình Việt còn phải ăn nói khép nép với cô đấy.
“Vậy anh muốn ăn gì, tôi có thể mua cho anh.” Tiêu Mộc Diên nói thẳng, đây cũng coi như là báo đáp cho việc vừa rồi anh ta đã quan tâm cô.
Triệu Dương vốn tưởng Tiêu Mộc Diên sẽ phóng khoáng rời đi, không ngờ cô lại còn nhớ hỏi anh ta muốn ăn gì? Điều này khiến anh ta hơi thay đổi cách nhìn đối với Tiêu Mộc Diên.
“Cô cứ ngồi yên trong phòng đi thì hơn, để tôi đi.” Tuy Triệu Dương không muốn đi chút nào, nhưng ai bảo Tiêu Mộc Diên lại là người phụ nữ Thịnh Trình Việt coi trọng chứ? Cho dù anh ta có bất mãn nhưng cũng không thể để cô nàng ngu xuẩn này bị thương được.
Cái gì? Tiêu Mộc Diên còn tưởng mình nghe nhầm, nếu không thì tai cô có vấn đề rồi, cô vừa nghe thấy gì vậy? Cái tên Triệu Dương này lại muốn đi mua cơm cho cô á? Có phải mặt trời mọc đằng tây rồi không?
“Anh vừa nói gì vậy?” Tiêu Mộc Diên rốt cuộc không nhịn được mà hỏi lại, bởi vì cô thật sự rất muốn biết là vừa rồi cô không nghe nhầm.
“Cô chờ ở đây, đừng tưởng là tôi muốn mua cơm cho cô, tôi nể mặt anh Việt thôi.” Tuy Triệu Dương thừa nhận vừa rồi khi Tiêu Mộc Diên hỏi anh ta có muốn ăn gì không, anh ta đã hơi cảm động, bởi vì trước đây những cô gái bên cạnh Thịnh Trình Việt đều là người cao quý, tự cho mình là phượng hoàng, chưa bao giờ tự đi mua cơm. Còn cô gái này đúng là không giống người thường.
Tiêu Mộc Diên thở dài, thì ra là vì Thịnh Trình Việt. Thảo nào cái tên Triệu Dương này lại xuất hiện ở đây. Có điều bây giờ cô thật sự quá mệt mỏi, không muốn nói thêm gì nữa, tùy anh ta đi vậy.
Thịnh Trình Việt trằn trọc trong phòng, làm thế nào cũng không ngủ được. Anh ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã 11 giờ, Tiểu Diên Diên ngốc nghếch hẳn là đã ngủ rồi.
Anh bỗng nhiên đứng dậy đi ra ngoài, ánh trắng bên ngoài tròn vằng vặc, đây có phải là một điềm báo tốt hay không? Thịnh Trình Việt thầm nghĩ.
Đúng lúc này, điện thoại cá nhân của anh vang lên. Thịnh Trình Việt hơi nhíu mày, số điện thoại này chỉ có vài người biết mà thôi, nếu không có chuyện gì đặc biệt thì sẽ không có ai gọi vào số này. Lẽ nào là tổ ám dạ của gia độc đã xảy ra chuyện gì? Vừa rồi anh còn đang nghĩ là có điềm báo tốt chứ.
“Anh Việt!” Vừa nghe điện thoại đã thấy giọng nói kích động của Lâm Phong.
Thịnh Trình Việt hơi nhíu mày, trong lòng anh, Lâm Phong vẫn luôn là một cấp dưới vô cùng điềm tĩnh, giờ cậu ta kích động như vậy là vì đã gặp phải chuyện gì sao? Chuyện tốt hay chuyện xấu? Anh bất giác ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên trời, anh nghĩ, có lẽ là chuyện tốt, trăng tròn là đoàn viên.
“Ừ, có chuyện gì?” Thịnh Trình Việt lạnh nhạt hỏi, cứ như thể chuyện gì cũng không liên quan tới anh.
“Anh Việt, Cao Ngọc Mai chưa chết, tôi đã tìm ra tung tích của cô ấy ở thành phố A. Cô ấy còn sống, tôi đang cố gắng tìm kiếm, có lẽ có thể tìm được cô ấy trong vòng vài ngày tới.” Lâm Phong rất kích động, sắp tìm được Cao Ngọc Mai rồi, đó là cô gái mà anh Việt đã thương nhớ 6 năm nay.
Giây phút đó Thịnh Trình Việt chỉ im lặng, đôi mắt anh đầy vẻ kích động. Giờ khắc này anh gần như không thốt lên lời, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh nụ cười của Cao Ngọc Mai, gương mặt nhỏ nhắn ấy xinh đẹp biết bao. Thế nhưng gương mặt Tiêu Mộc Diên lại đột nhiên xuất hiện, che lấp dáng vẻ của Cao Ngọc Mai. Lúc này anh lại nghĩ đến Tiêu Mộc Diên, nếu Mai trở về thì anh phải làm thế nào với Tiêu Mộc Diên bây giờ?
“Anh Việt, anh yên tâm, em sẽ nhanh chóng tìm được Cao Ngọc Mai.” Giọng Lâm Phong dường như đầy quả quyết, bây giờ đã tìm được vài manh mối, hơn nữa còn có tổ Ám Dạ ra tay, chắc chắn sẽ nhanh chóng tìm được người.
“Ừ, mau chóng tìm cô ấy.” Tuy Thịnh Trình Việt không biết nên làm gì với Tiêu Mộc Diên, nhưng anh vẫn sốt ruột muốn được gặp Cao Ngọc Mai, đó là khát vọng từ tận đáy lòng.
Cúp điện thoại xong, Thịnh Trình Việt bắt đầu trầm tư. Nếu Ngọc Mai trở về, Tiêu Mộc Diên nhất định sẽ rời khỏi anh. Anh vừa mới có chút tình cảm với Tiêu Mộc Diên, nhưng Ngọc Mai lại trở về đúng lúc này.
Thịnh Trình Việt nhìn vầng trăng tròn trên bầu trời, ánh trăng vẫn sáng rực, khiến cho anh bất giác nghĩ đến ca khúc mà Tiêu Mộc Diên đã hát.
Khi bước vào căn phòng kia, vận mệnh em cũng bắt đầu thay đổi.
Giữa bóng đêm, em không nhìn thấy gương mặt của anh.
Trong cơn mơ màng, anh đã lặng lẽ bỏ đi.
Khoảnh khắc gặp lại, đôi ta đã thành xa lạ.
Giây phút yêu anh là niềm đau bất tận.
Những tiếng nói cười, chẳng biết còn ở lại bao lâu.
Dẫu biết là sai, em vẫn không muốn bỏ cuộc…
Thịnh Trình Việt nhẹ nhàng lẩm nhẩm lời bài hát. Thật kỳ lạ, Tiêu Mộc Diên chỉ hát một lần, nhưng anh lại có thể thuộc không sót chữ nào. Có lẽ anh đã vô thức có cảm xúc với bài hát này, bởi vì nó quá giống với cái đêm mơ hồ 6 năm trước.
Trong đầu anh liên tục hiện lên bóng dáng Tiêu Mộc Diên, nhớ đến điểm tốt của cô, tấm lòng lương thiện của cô, sự bướng bỉnh của cô, sự đáng yêu của cô, tài hoa của cô… mỗi một điều thuộc về cô đều hấp dẫn anh sâu sắc, khiến anh không ngừng chìm đắm. Anh thật sự thích cô rồi.
Nếu Tiêu Mộc Diên rời khỏi anh, liệu cô có về bên Âu Vũ Đình hay không? Vừa nghĩ đến việc cô có thể sẽ đến bên người đàn ông khác, trong lòng anh lại vô cùng khó chịu mà không rõ nguyên do. Vì sao lại có cảm xúc như vậy? Thật ra từ tận đáy lòng anh vẫn không muốn để Tiêu Mộc Diên rời đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!