Rất nhanh, tin tức biên kịch của Mất Thành cũng tới tham gia hoạt động tối này đã được truyền đi.
Thỉnh thoảng có người tới tìm Tần Thủy San, mượn cơ hội quan minh chính đại đánh giá Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ trong lòng biết rõ, những người này ngoại trừ bị hấp dẫn bởi thân phận là nhà biên kịch Mất Thành của cô, càng tò mò hơn là vì cô là ” Vợ trước ” của Tư Mộ Hàn.
Đi qua trao đổi danh thiếp cùng cô có một số là đạo diễn, cũng có nhà đầu tư, và một số diễn viên.
Ứng phó cũng không khó.
” Chà, đây không phải là Nguyễn Tri Hạ, biên kịch Mất Thành danh tiếng lẫy lừng của chúng ta đây sao?”
Lúc này, một giọng nói kì lạ phát ra từ phía sau lưng Nguyễn Tri Hạ.
Không cần quay đầu nhìn lại, Nguyễn Tri Hạ cũng có thể nghe ra đây là giọng nói của ai.
Chỉ là vì giọng nói này quá quen thuộc.
Nguyễn Tri Hạ không quay đầu lại, Nguyễn Hương Thảo đi vòng qua trước mặt cô, thờ ơ nói: ” Mới không gặp bao lâu đã không nhớ tôi rồi sao? người bạn họ Lưu đó của cô vết thương thế nào rồi?”
Nguyễn Hương Thảo hôm nay mặc chiếc váy màu đen trễ ngực, cách trang điểm đậm giống như trước đây, ánh mắt cô nhìn Nguyễn Tri Hạ là một sự oán hận muốn giấu cũng không giấu được.
Hoặc là, cô ta vốn dĩ không muốn giấu.
Nguyễn Tri Hạ lui về phía sau nửa bước, sắc mặt lạnh lẽo: ” Nhờ có sự quan tâm của chị, vết thương của anh ấy đã đỡ hơn rất nhiều rồi.”
Nguyễn Hương Thảo cười ra tiếng, lời nói ra mười phần khiêu khích:” Vậy em phải cảm ơn chị đấy, lúc đó chị chỉ cắt mất dây thắng xe mà thôi.”
Nguyễn Tri Hạ siết chặt hai tay, khớp xương ngón tay trở nên trắng bệch.
Cô lạnh nhạt nhìn về phía Nguyễn Hương Thảo, giọng nói băng lãnh:” Vậy chị hãy cầu nguyện người che chở phía sau chị có thể che chở cho chị suốt cuộc đời.”
Ánh mắt Nguyễn Hương Thảo hiện lên vẻ điên cuồng, trong giọng nói lộ ra sự độc ác:” Bảo vệ tôi cả đời ư, cô nghĩ là cô có thể sống một đời sao? chỉ cần báo thù được cho Tuấn Tú, tôi sống bao lâu thì có gì ghê gớm.”
Nguyễn Tri Hạ nghe vậy, con ngươi đột nhiên co lại, Cô Hạ giọng xuống chỉ hai người mới có thể nghe thấy nói: ” Nguyễn Hương Thảo, cái chết của Trần Tuấn Tú thì liên quan gì đến chúng tôi? bom nổ trên đảo là do anh ta tự chôn, tôi cũng là người bị hại mà.”
” Người bị hại? ha!”
Nguyễn Hương Thảo hừ lạnh một tiếng, đôi môi đỏ tươi hơi nhếch lên, giọng nói đè nén sự oán hận: ” Cô là người bị hại vậy tại sao cô vẫn còn sống? mà Tuấn Tú đã chết rồi? tại sao cô và Tư Mộ Hàn vẫn còn sống, chỉ có Tuấn Tú thì chết!”
Nguyễn Hương Thảo nói đến câu sau, biểu cảm trên khuôn mặt trở nên dữ tợn.
Cảm xúc của cô ta trở nên có phần kích động, âm lượng cũng theo đó nâng cao, giọng nói sắc bén: ” Cô nói cho tôi biết tại sao! ngươi chết không phải là các người, mà lại là Tuấn Tú.!”
Giọng nói của Nguyễn Hương Thảo hấp dẫn sự chú ý của những người khác.
Nguyễn Tri Hạ mắt lạnh nhìn Nguyễn Hương Thảo phát rồ, Nguyễn Hương Thảo ngay cả khả năng phân biệt thị phi cũng mất rồi.
Trong mắt cô ta, mặc kệ Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn có làm sai hay không, Trần Tuấn Tú chết rồi thì bọn họ đã phạm phải sai lầm lớn nhất.
Từ nhỏ, Nguyễn Hương Thảo đã được đối xử như công chúa ở nhà họ Nguyễn.
Tiêu Giai Kỳ dung túng cho cô ta, Nguyễn Tri Hạ cũng vì Tiêu Giai Kỳ, từ nhỏ vẫn luôn nghe lời Nguyễn Hương Thảo.
Cũng chính vì sự dung túng của bọn họ, khiến cho Nguyễn Hương Thảo trở thành người như vậy.
Nguyễn Hương Thảo gặp phải việc không như ý, chỉ biết đỗ lỗi cho người khác, cô ta không bao giờ tự xét lại mình.
Nguyễn Tri Hạ lạnh lùng đáp lại một câu:” Vì anh ta tự làm tự chịu!”
Nguyễn Hương Thảo đã không khống chế được cảm xúc của mình, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm Nguyễn Tri Hạ, sau một khắc liền giơ tay lên muốn đánh Nguyễn Tri Hạ..