Chương 887:
Tư Mộ Hàn ngồi vào xe, nới lỏng cà vạt, khởi động ô tô, chạy đến Mạc thị.
Anh tiến vào Mạc thị, vừa ra khỏi thang máy liền có thư ký đến nói Mạc Cẩm Vân đang chờ anh ở phòng làm việc của anh.
Tư Mộ Hàn ý tứ không rõ mà cười một tiếng: “Chờ bao lâu rồi?”
Thư ký nói: “Vừa tới.”
“Lúc trước không phải nói là có một buổi họp sao? Họp ngay bây giờ.” Tư Mộ Hàn nói xong, liền trực tiếp đi đến phòng họp.
Thư ký đứng tại chỗ vẻ măt ngơ ngác, Tổng giám đốc làm vậy là cố ý muốn cho Phó Tổng giám đốc chờ?
Toàn bộ Mạc thị, có ai mà không biết Mạc Cẩm Vân và Tư Mộ Hàn là chị em ruột.
Hiện giờ tình hình này, là có xích mích với nhau?
Tuy trước kia Tư Mộ Hàn và Mạc Cẩm Vân cũng không hợp nhau, nhưng chỉ có người nhà họ Mộ biết, người ngoài cũng không biết chuyện.
Thư ký chỉ đứng yên tại chỗ một lúc lâu, liền đi thu xếp chuẩn bị cho cuộc họp.
Mạc Cẩm Vân đợi mãi mà chẳng thấy Tư Mộ Hàn về, chẳng lẽ nó thật sự đi tìm Nguyễn Tri Hạ?
Cho dù đã mất đi trí nhớ, thì Nguyễn Tri Hạ vẫn quan trọng đối với nó như vậy?
Đợi đến lúc cuối cùng Tư Mộ Hàn cũng xuất hiện ở văn phòng, đã là chuyện của bốn mươi phút sau.
Trong lúc đó Mạc Cẩm Vân có gọi cho Tư Mộ Hàn một lần, nhưng Tư Mộ Hàn không bắt máy.
Tư Mộ Hàn vừa bước vào, Mạc Cẩm Vân đã nhanh chóng giận dữ đi đến trước mặt anh, hỏi: “Em đi đâu vậy?”
“Họp.” Tư Mộ Hàn đi lướt qua cô ta, đi thẳng đến phía sau bàn làm việc.
Mạc Cẩm Vân đảo mắt, hỏi dò: “Nãy giờ em chỉ đi họp thôi sao?”
Tư Mộ Hàn liếc cô ta, vẻ mặt khó lường: “Có việc cứ nói.”
Mạc Cẩm Vân cũng không nghi ngờ, từ trước đến nay Tư Mộ Hàn mà cô ta thấy vẫn luôn là dáng vẻ này, cô ta cũng đã quen.
Cô ta đi đến trước bàn làm việc của Tư Mộ Hàn: “Mấy ngày rồi chị không thấy Hạ Hạ, hơi nhớ nó. Hôm nay mới ghé nhà em một chuyến, có thứ tốt muốn cho em nghe cùng.”
Nói xong, cô ta lấy một cây bút ghi âm từ trong túi ra, vừa đưa tới trước mặt Tư Mộ Hàn vừa nhấn nút phát âm thanh.
Trong ghi âm vang lên tiếng tạp âm một hồi, sau đó mới vang lên âm thanh đối thoại của hai người phụ nữ.
“Cô đi theo bên cạnh Mộ Hàn, không phải vì ham mê quyền thế và tiền bạc của nó hay sao? Cô muốn bao nhiêu tiền mới chịu rời khỏi nó đây?”
“Cứ cho là tôi vì tiền và quyền của anh ấy đi, thì sao có thể bởi vì tiền của chị mà rời xa khỏi anh ấy? Ở lại bên cạnh anh ấy làm mẹ của con gái anh ấy không phải càng tốt hơn sao?”
“Có điều, chị định dùng bao nhiêu tiền để khiến tôi rời xa Tư Mộ Hàn? Nếu như số tiền hợp lý đủ để tôi hài lòng, vậy thì tôi có thể cân nhắc một chút.”
Giọng nói của hai người phụ nữ trong này là ai, Mạc Cẩm Vân biết Tư Mộ Hàn có thể nghe ra được.
Cô ta tắt ghi âm đi, lạnh lùng nói: “Mộ Hàn, em cũng nghe rồi đó, đây là lời từ miệng Nguyễn Tri Hạ nói ra, chỉ cần chị đưa ra một số tiền, cô ta liền có thể rời khỏi em. Em muốn một người phụ nữ như vậy sao?”
Đối với Mạc Cẩm Vân, một người đàn ông mà nghe được người phụ nữ nói lời thế này, trong lòng đều sẽ thấy phản cảm.