Mặt Thời Dũng không đổi sắc đóng cửa lại, bước đến trước bàn làm việc của Tư Mộ Hàn: “Cậu chủ.”
Tư Mộ Hàn cũng không bị Tư Cẩm Vân ảnh hưởng, vẫn chăm chú xem tài liệu trước mặt.
Nghe giọng nói của Thời Dũng, anh cũng không ngẩng đầu lên, chỉ lên tiếng hỏi: “Cậu đưa bọn họ qua đó rồi sao?”
“Vâng.” Thời Dũng hơi cúi đầu nói.
Lúc này, Tư Mộ Hàn mới ngẩng đầu lên hỏi anh ta: “Trước đó tôi bảo cậu liên hệ với chuyên gia khoa não kia đã có tin tức gì chưa?”
Thời Dũng nghe vậy thì chợt nghiêm mặt nói: “Có tin tức rồi.
Tối nay ông ta có thời gian, tôi đã hẹn xong rồi.
Đến lúc đó cậu chủ có thể đi thẳng qua là được.”
“Ừ.”
Tư Mộ Hàn đáp một tiếng rồi không nói gì nữa.
Nhưng Thời Dũng còn chưa ra ngoài.
Trước kia, Thời Dũng nói chuyện xong đã sớm tự giác ra ngoài.
Tư Mộ Hàn ngước mắt nhìn anh ta: “Còn có việc gì sao?”
Thời Dũng do dự một lát nhưng vẫn hỏi ra nghi ngờ trong lòng: “Cậu chủ, có phải cậu chủ đã… khôi phục trí nhớ rồi?”
Anh ta cũng không phải tự nhiên nghi ngờ như vậy.
Chủ yếu là bởi vì hành động Tư Mộ Hàn bảo anh ta đưa Nguyễn Tri Hạ và Tư Hạ đi quá khác thường.
Khác thường đến mức làm cho anh ta không thể không có suy đoán này.
Mắt Tư Mộ Hàn hơi híp lại, trong mắt hiện ra chút tối tăm nhưng nhanh chóng biến mất: “Nhớ lại một ít, chỉ có điều rất vụn vặt.”
Vụn vặt mà không phải là trí nhớ đầy đủ, rất khó chắp vá lại với nhau.
Trên mặt Thời Dũng hiện ra vẻ mừng rỡ.
Vẻ mặt Tư Mộ Hàn trái lại càng thêm thâm trầm.
Anh đứng dậy và đi tới trước cửa sổ sát đất, sau đó mới chậm rãi lên tiếng nói: “Nguyễn Tri Hạ là mất trí nhớ mang tính sinh lý, cô ấy ngủ mê man ba năm, cho dù cơ thể đã lành lại nhưng việc mất trí nhớ của cô ấy là có thể giải thích hợp lý.
Trước đó tôi đã từng đi tìm bác sĩ làm kiểm tra cẩn thận, năm đó tôi không bị thương nghiêm trọng như vậy.”
Lời ám chỉ chính là chuyện anh mất đi ký ức không loại bỏ yếu tố do con người gây ra.
Thời Dũng tất nhiên nghe được ẩn ý trong lời nói của Tư Mộ Hàn.
Trước khi Tư Mộ Hàn và Tư Cẩm Vân ngả bài, Tư Mộ Hàn đã cho Thời Dũng điều tra rõ ràng về chuyện của Nguyễn Tri Hạ ba năm nay, cho nên Tư Mộ Hàn biết rất rõ ràng về bệnh tình của cô.
Tư Mộ Hàn làm việc cẩn thận, trước khi anh tìm Tư Cẩm Vân ngả bài, đã điều tra tất cả những người có liên quan tới chuyện này một lượt.
Chỉ có điều, điều tra về Nguyễn Tri Hạ sẽ cẩn thận hơn một chút mà thôi.
…
Vừa Nguyễn Tri Hạ dẫn theo Tư Hạ vào Kim Hải, Cố Tri Dân đã đi về phía hai người bọn họ.
“Tri Hạ!”
Mặc dù Cố Tri Dân đang gọi tên Nguyễn Tri Hạ, nhưng ánh mắt anh ta lại không ngừng nhìn lướt về phía trên người Tư Hạ.
Nguyễn Tri Hạ chú ý tới ánh mắt của anh ta liền kéo Tư Hạ ra phía sau mình: “Ngài Cố.”
“Hì hì.” Cố Tri Dân nhìn thấy hành động nhỏ của cô nên lúng túng mỉm cười: “Thẩm Tiểu Lệ đang chờ hai người ở trong phòng.”
Anh ta nói xong liền nghiêng đầu nhìn Tư Hạ, lộ ra một nụ cười tự nhận là vô cùng ấm áp: “Đây là Tri Hạ à, chú là chú Cố!”
Tư Hạ thò đầu từ phía sau Nguyễn Tri Hạ và khẽ nói: “Vâng.”.