Chương 856:
“Mẹ… Mẹ pha sữa nóng cho con…” Nguyễn Tri Hạ nói có chút lắp bắp, chỉ đành ngồi xuống đưa sữa cho Tư Hạ.
Ánh mắt Tư Nguyễn Lập tức sáng lên, giơ tay nhận lấy cốc sữa từ trong tay của Nguyễn Tri Hạ và cầm uống.
Nguyễn Tri Hạ lo lắng cô bé không giữ được cái cốc nên giơ tay đỡ cái cốc giúp cô bé.
Tư Hạ rất ngoan uống ực ực hết sạch một cốc sữa.
Cô bé giơ cái cốc không cho Nguyễn Tri Hạ xem: “Con uống xong rồi!”
Trong lòng Nguyễn Tri Hạ xúc động đến không thể giữ bình tĩnh được nữa: “Tri Hạ thật giỏi! Tối mai mẹ lại pha sữa nóng cho con nữa được không?”
“Được!”
Tư Hạ vui mừng cầm cái cốc và quay đầu tìm Tư Mộ Hàn.
Ánh mắt Nguyễn Tri Hạ cũng nhìn theo Tư Hạ, phát hiện Tư Mộ Hàn không biết đã đi đến bên cửa từ lúc nào.
Lúc này, anh đang dựa lưng vào trên khung cửa, khoanh tay, vẻ mặt thản nhiên nhìn Tư Hạ.
Vừa nhận được sự khen ngợi ở chỗ của Nguyễn Tri Hạ, vẻ mặt Tư Hạ chờ mong nhìn Tư Mộ Hàn: “Ba xem! Con uống sạch này!”
Tư Hạ vừa uống sữa, bên môi còn dính một vòng râu mép sữa trắng trắng.
Tư Mộ Hàn cong môi, giơ tay lau râu mép sữa bên môi cô bé, trong giọng nói trầm trầm ngầm mang theo chút ý cười không quá rõ ràng: “Con đã nói cám ơn chưa?”
Tư Hạ quay đầu lại nói với Nguyễn Tri Hạ: “Cảm ơn mẹ!”
Trước đó Tư Hạ gọi cô là mẹ, Nguyễn Tri Hạ có hơi kinh ngạc.
Tư Hạ không thể tự nhiên tâm huyết dâng trào mà gọi cô là mẹ được, nhất định là Tư Mộ Hàn đã nói gì đó.
Cô càng lúc càng cảm thấy Tư Mộ Hàn người này quá mức phức tạp, khó hiểu.
Anh kiêu căng cuồng vọng, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ có chút ấu trĩ, thậm chí còn có chút… rất tâm lý.
Nguyễn Tri Hạ liếc nhìn Tư Mộ Hàn với tâm trạng phức tạp.
…
Nguyễn Tri Hạ tắm rửa cho Tư Hạ xong lại dỗ cô bé ngủ rồi mới ra ngoài, lại nhìn thấy Tư Mộ Hàn ở đó.
Tư Mộ Hàn cũng đã tắm xong, mặc quần áo mềm mại ở nhà, khí thế mạnh mẽ trên người cũng giảm bớt đi rất nhiều.
Nguyễn Tri Hạ hít sâu một hơi: “Cảm ơn.”
Tư Hạ biết đổi cách gọi như vậy nhất định là do Tư Mộ Hàn dạy.
Cho dù không biết vì sao Tư Mộ Hàn làm như thế, nhưng Nguyễn Tri Hạ vẫn rất biết ơn anh.
Tư Hạ thoạt nhìn rất thích cô, nhưng so với Tư Mộ Hàn vẫn luôn ở bên cạnh cô bé, cô bé vẫn thích anh hơn.
Điêu này là không thể nghi ngờ.
Cho nên Tư Hạ thật ra cũng rất thích nghe lời Tư Mộ Hàn.
Cửa phòng ngủ của Tư Hạ còn chưa đóng kín, Tư Mộ Hàn giơ tay đẩy cánh cửa và liếc nhìn vào trong, thấy Tư Hạ ôm một con thú vải ngủ say, lúc này mới thu lại tầm mắt.
Tư Mộ Hàn liếc nhìn Nguyễn Tri Hạ và khẽ nói một câu: “Người ấu trĩ mới chỉ biết cảm ơn bằng miệng.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!