Có lẽ Tư Đình Phong đã tức giận đến mức mất lý trí, ông gào lên: “Tư Mộ Hàn, con cho rằng ba không dám kéo con xuống khỏi vị trí tổng giám đốc của Tư Thị sao?”
So với một Tư Đình Phong đang nổi giận, Tư Mộ Hàn lại vô cùng bình tĩnh.
Anh chậm rãi nói: “Nếu như ông không ngại thì cứ việc thử xem, ông kéo tôi xuống khỏi chức tổng giám đốc của Tư Thị nhanh hơn, hay là tôi làm cho Tư Thị phá sản nhanh hơn.”
Tư Đình Phong giao Tư Thị cho Tư Mộ Hàn sớm như vậy, chủ yếu là bởi vì trên phương diện kinh doanh, Tư Mộ Hàn thật đúng thiên tài.
Tư Thị ở trong tay ông đã xảy ra nhiều vấn đề, chỉ có giao cho Tư Mộ Hàn, Tư Thị mới có thể phát triển lên một tầm cao mới.
Thế nhưng ông chưa từng nghĩ tới, Tư Mộ Hàn vậy mà lại có suy nghĩ này.
Ông không dám tin nhìn Tư Mộ Hàn: “Làm Tư Thị phá sản thì có ích gì với con! Con đừng quên, con cũng họ Tư! Con, chúng ta và Tư Thị là cùng một thể, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu!”
Mặc cho Tư Đình Phong đang tức giận lên đến đỉnh điểm, Tư Mộ Hàn cũng vẫn bộ dạng bình thản ung dung: “Nhưng sao tôi không hề cảm nhận được lợi ích gì từ Tư Thị.”
Tư Đình Phong lạnh lùng nói: “Cái mà anh ăn, anh mặc, anh xài, và cả danh tiếng của anh, có cái nào không phải nhà họ Tư cho không!”
“Tôi cũng không cần những thứ này, cho dù không có nhà họ Tư, tôi vẫn là Tư Mộ Hàn, còn ông thì sao? Không có nhà họ Tư, ông sẽ là ai?” Lời này Tư Đình nói quá thẳng quá tuyệt, có vẻ như muốn lật bài ngửa với Tư Đình Phong.
“Anh tưởng anh đã đủ lông đủ cánh rồi sao?” Nói xong Tư Đình Phong cười nhạt: “Anh thử đối đầu với Tư Thị xem.”
Không khí trong phòng ăn nhất thời trở nên căng thẳng.
Hai người nhìn nhau, lúc sau, Tư Mộ Hàn mới nghiến răng lên tiếng: “Con gái của tôi đâu?”
“Con gái của anh ở đâu thì làm sao tôi biết được? Anh không phải đã giấu nó rồi sao?” Nụ cười thoáng vụt qua trên mặt Tư Đình Phong.
Tay đặt trên bàn của Tư Mộ Hàn nắm chặt lại, mắt anh nhíu lại thoáng ẩn hiện chút ươn ướt.
Trong ký ức của Tư Đình Phong, Tư Mộ Hàn lúc nhỏ rất dễ thương, ai cũng thích, nhưng từ sau khi mẹ của anh qua đời, mối quan hệ của hai người càng ngày càng xa cách.
Đặc biệt là mấy năm gần đây, Tư Mộ Hàn càng ngày càng chứng tỏ được năng lực của bản thân mình, rõ ràng anh là con ruột của ông, nhưng rất nhiều lúc ông lại không thể nhìn thấy được tâm tư của anh.
Vì vậy nên đôi lúc Tư Đình Phong cũng có chút kiêng kị với Tư Mộ Hàn.
Nhưng Tư Mộ Hàn lại có nhược điểm chí mạng, đó là anh quá coi trọng tình cảm.
Ông chỉ cần nắm được điểm yếu này của Tư Mộ Hàn là đã đủ để ông khống chế Tư Mộ Hàn.
Tư Đình Phong nghĩ đến đây, mặt ông lại trở nên thâm trầm lại: “Cháu gái của ba chắc là cô bé dễ thương đáng yêu, có thời gian rảnh thì nhớ đưa về cho ba nhìn cháu, dù gì thì cũng là con cháu của nhà họ Tư, mâu thuẫn giữa hai chúng ta không liên quan đến con bé.”
Nói xong, ông liếc nhìn Tư Mộ Hàn rồi đứng dậy rời đi.
Người giúp việc đứng canh giữ bên ngoài phòng ăn, thấy Tư Đình Phong đi ra, cung kính lên tiếng chào: “Ông Tư.”
Ngay sau đó, tiếng ném bát đĩa vỡ liên hồi vang ra từ phòng ăn.
Âm thanh đó nghe thật chói tai.
Người giúp việc liền hối hả chạy vào bên trong, nhìn thấy Tư Mộ Hàn đang cúi người gục đầu, hai tay anh siết chặt để trên bàn ăn, cả người anh lộ rõ vẻ kích động.
Đống hỗn độn trên nền đều là những đồ ăn và cơm chưa kịp dùng hết, và vài cái muỗng đũa, vừa nhìn đã biết là do Tư Mộ Hàn ném những thứ đó xuống mặt đất.
Người giúp việc cẩn thận nhẹ nhàng tiến lên, cũng không dám hỏi nhiều: “Cậu chủ Tư, tôi dọn sơ qua mấy cái này chút…”
Tư Mộ Hàn không để ý đến cô ta.
Người giúp việc thấy Tư Mộ Hàn không phản ứng gì, bèn tự mình gọi thêm hai người giúp việc khác đến phụ giúp quét dọn.
Tư Mộ Hàn cúi đầu xuống, mắt anh hiện rõ sự uất hận..