Trong cuộc sống này có rất nhiều chuyện mà con người ta không cách nào nắm giữ và trốn tránh được.
Phần lớn những lúc này, lời an ủi đều là thứ vô dụng.
Tay Tư Gia Thành siết chặt khăn giấy mà Tư Mộ Hàn đưa cho mình, cậu cúi đầu thật thấp, không để Tư Mộ Hàn nhìn thấy gương mặt của mình, thế nhưng Tư Mộ Hàn vẫn nhìn thấy những giọt nước mắt rơi trên mặt đất.
Tư Mộ Hàn chỉ vỗ lưng cậu, sau đó đứng lên.
Sau khi tang lễ của Trần Minh Hoàn kết thúc, đoàn người Tư Mộ Hàn cũng phải quay về thành phố Hà Dương.
Một ngày trước khi đi, mọi người ngồi trong phòng khách, cùng nhau ăn bữa cơm trưa.
Trần Tuấn Tú đột nhiên lên tiếng: “Mẹ ơi, mẹ đi cùng chúng con về thành phố Hà Dương nhé.”
Những người khác nghe thấy anh ta nói như thế, đều quay đầu nhìn về phía Tư Liên.
Chỉ có Tư Mộ Hàn, anh giống như không nghe thấy gì, vẫn cúi đầu ăn cơm, dường như anh không quan tâm đến những chuyện xảy ra trên bàn cơm.
Tư Liên hơi dừng lại một lúc, bà không lập tức đưa ra câu trả lời.
Ngay sau đó, Tư Đình Phong cũng nói: “Đúng đó, Minh Hoàn qua đời, Tuấn Tú và Tiểu Thành đều ở trong nước, một mình em ở chỗ này, không có ai để dựa vào, em nên quay về thành phố Hà Dương với bọn nhỏ.”
Tất cả mọi người đều đang chờ câu trả lời của Tư Liên.
Tư Liên đặt dĩa trong tay mình xuống, nhẹ giọng nói: “Không cần đâu, em sống ở nước M đã quen rồi, em vẫn sẽ tiếp tục ở lại nơi này.”
Bà ấy vừa nói xong, Tư Gia Thành liền đặt mạnh chiếc bát trong tay mình xuống bàn cơm, phát ra một tiếng “bịch”.
Lần này, ngay cả Tư Mộ Hàn cũng liếc thoáng qua Tư Gia Thành.
Khoảng thời gian gần đây, sắc mặt Tư Gia Thành rất kém, gương mặt anh tuấn trở nên tiều tụy.
Cậu liếc nhìn Tư Liên, ánh mắt hơi lạnh lùng: “Tùy mẹ, dù sao thì mẹ cũng đâu có quan tâm đến chúng con.”
Tư Đình Phong là người đầu tiên kịp phản ứng, ông ấy hô một tiếng: “Tiểu Thành!”
Tư Gia Thành không nhìn Tư Đình Phong, cậu đứng dậy, nhanh chân chạy ra ngoài phòng ăn.
“Mẹ, mẹ đừng để bụng, Tiểu Thành còn nhỏ, để con qua xem thằng bé.” Trần Tuấn Tú an ủi Tư Liên, sau đó nhanh chóng đứng dậy đuổi theo Tư Gia Thành.
Tư Liên sững sờ hơn mười giây, sau đó đứng dậy: “Em ăn no rồi, mọi người từ từ ăn.”
Giống như một trò hề, mẹ con ba người lần lượt rời đi, chỉ còn lại Tư Đình Phong và Tư Mộ Hàn, hai người ngồi đối diện nhau trên bàn ăn.
Chuyện vừa xảy ra không ảnh hưởng gì đến Tư Mộ Hàn, anh vẫn chậm rãi ăn cơm.
Tư Đình Phong thấy thế, ông bất mãn nhíu mày nhìn anh: “Mộ Hàn, tình cảm của con và Tiểu Thành rất tốt, con đến khuyên nhủ thằng bé nhé.”
Tư Mộ Hàn không đồng ý, cũng không từ chối, anh chỉ nói: “Trần Tuấn Tú là anh trai ruột của thằng bé.”
Ba chữ “anh trai ruột” được Tư Mộ Hàn nhấn mạnh.
Tư Đình Phong nghe thấy thế, sắc mặt ông hơi thay đổi.
Ông nhìn chằm chằm Tư Mộ Hàn mấy giây, sau đó mới lên tiếng: “Con đã biết rồi à?”
Tư Mộ Hàn không nói gì.
“Bịch” một tiếng, Tư Đình Phong đập mạnh tay xuống bàn ăn cơm, tức giận nói: “Tư Mộ Hàn, ba đang hỏi con đó.”
Tư Mộ Hàn buông tầm mắt xuống, cười lạnh, nói: “Tôi biết hay không biết, điều đó có quan trọng à? Mẹ tôi bị ông giấu diếm cả một đời, ngay cả ông nội sau đó cũng mới biết chuyện này.
Ông thật đúng là giỏi.”
Sắc mặt Tư Đình Phong tái nhợt: “Đó là chuyện ngoài ý muốn.”
“Năm đó vụ án bắt cóc là ngoài ý muốn, chuyện ông nội, chuyện Trần Tuấn Tú là con riêng và cả tai nạn giao thông của chú, tất cả đều là ngoài ý muốn…” Tư Mộ Hàn dừng lại một lúc, trong giọng nói anh mang theo trào phúng: “Cả nửa đời người của ông đều là ngoài ý muốn, cuộc sống của ông thật đúng là thất bại.”.