Chương 5:
Giống như một con dã thú hung hãn đang tuần tra lãnh thổ của mình, đầy ý định muốn xâm chiếm.
Nguyễn Tri Hạ vừa định mắng anh ta vô sỉ thì một giọng nữ vang lên phá tan không khí yên lặng trong xe.
“Tri Hạ?”
Nguyễn Tri Hạ nghe thấy liền xoay đầu qua nhìn ra ngoài cửa xe đang được khép hờ.
Tiêu Giai Kỳ kinh ngạc trừng to mắt, một phần là kinh ngạc, một phần là oán trách, “Sao con lại ở đây?”
Nguyễn Tri Hạ nắm chặt tay lại, trong mắt thoáng vẻ hoảng loạn.
Ngày đầu tiên sau khi kết hôn, cô dâu mới lại để mẹ mình bắt gặp cảnh này ở trước cửa nhà……
Tiêu Giai Kỳ cuối cùng cũng quan tâm đến thể diện, bà ta quan sát xung quanh, phát hiện không có ai, vẻ mặt căng thẳng lạnh lùng nói, “Xuống đây.”
Nguyễn Tri Hạ đẩy cửa xe ra trực tiếp bước xuống.
Cô vừa xuống, Tiêu Giai Kỳ đã kéo cô đi vào biệt thự.
Nhưng không ngờ, Tư Mộ Hàn đang ngồi trong xe cũng thò đầu ra ngoài cửa sổ, ngón tay vuốt qua môi đầy vẻ ác ý, dửng dưng nói một câu, “Chị dâu, tôi đợi chị.”
Tiêu Giai Kỳ nghe thấy hai tiếng “chị dâu”, sắc mặt càng trầm ngâm, lạnh lùng liếc nhìn Nguyễn Tri Hạ một cái.
Nguyễn Tri Hạ cắn môi, tên “Tư Gia Thành” này muốn hại chết cô sao?
Tiêu Giai Kỳ kéo Nguyễn Tri Hạ đi vào phòng khách của biệt thự, rồi lạnh lùng buông tay cô ra.
Sắc mặt bà ta tái xanh nhìn Nguyễn Tri Hạ, “Người đàn ông lúc nãy sao lại gọi con là chị dâu? Là em trai của Tư Mộ Hàn à?”
Nguyễn Tri Hạ gật đầu, “Vâng.”
“Bốp!”
Tiêu Giai Kỳ tát một bạt tay thật mạnh vào mặt cô, lực rất mạnh, đánh xong Nguyễn Tri Hạ lập tức cảm thấy đầu óc quay cuồng.
“Con có sĩ diện không vậy, ngày đầu tiên sau khi kết hôn lại dính lấy em trai của chồng mình, con muốn hại chết ai! Có muốn chết cũng đừng lôi nhà họ Nguyễn theo!”
Nguyễn Tri Hạ cúi đầu, giơ tay sờ lên gương mặt đang đau buốt của mình, lạnh lùng ngước mắt nhìn Tiêu Giai Kỳ, “Sao mẹ không hỏi xem con có tự nguyện hay không?”
Lần nào cũng vậy, có chuyện gì cũng mắng cô dạy dỗ cô trước tiên, không bao giờ chịu hỏi nguyên nhân.
“Một kẻ phế vật bị hủy dung mạo lại bất lực, một người đàn ông bình thường khỏe mạnh, nói ra thì người bình thường cũng biết phải chọn ai, tối hôm qua, không phải em đã qua đêm với người “em chồng” đó chứ?”
Một giọng nữ dịu dàng truyền đến từ cầu thang, nhẹ nhàng nhưng đầy sự ác ý.
Tiêu Giai Kỳ vừa nhìn thấy Nguyễn Hương Thảo đi xuống thì vội bước đến, quan tâm hỏi han, “Hương Thảo, con đã khỏe hơn chút nào chưa?”
“Mẹ, con khỏe nhiều rồi.” Nguyễn Hương Thảo nở nụ cười dịu dàng với Tiêu Giai Kỳ, đi đến bên cạnh Nguyễn Tri Hạ, “Tri Hạ, tuy chị hiểu được tâm trạng của em, nhưng em cũng phải nghĩ cho nhà họ Nguyễn, phải biết kiềm chế một chút.”
Lúc nãy ở trên lầu, cô ta nhìn qua cửa sổ thấy cảnh Nguyễn Tri Hạ và một người đàn ông hôn nhau, cô ta không ngờ một cô gái thường ngày trông vừa ngốc vừa xấu xí như Nguyễn Tri Hạ lại có bản lĩnh dụ dỗ được đàn ông.
Cô ta nói xong thì xoay đầu nhìn sang Tiêu Giai Kỳ, nói một cách nũng nịu, “Mẹ, mẹ nói xem có đúng không?”
Tiêu Giai Kỳ nở nụ cười, “Hương Thảo nói thì đương nhiên là đúng.”
Nguyễn Tri Hạ nắm chặt tay, mím môi không nói câu nào.
Người không biết sẽ cho rằng Nguyễn Hương Thảo và Tiêu Giai Kỳ mới là mẹ con ruột.