Chương 46:
Vì thế mọi người không hẹn mà cùng nhay thay đổi sự sắc bén trước kia, hỏi vấn đề cũng uyển chuyển, mềm mỏng hơn nhiều.
“Quan hệ giữa cô và chị gái Nguyễn Hương Thảo tốt chứ?”
Nguyễn Tri Hạ cười dịu dàng: “Hồi nhỏ tôi rất thích chị ấy.” Sau khi lớn lên thì không thích nữa rồi.
“Mẹ cô rất yêu thương chiều chuộng hai chị em cô?”
“Vâng, bà rất tốt.”
Tiêu Giai Kỳ đối xử với Nguyễn Hương Thảo rất tốt.
“….”
Cuối cùng, một vài phóng viên mới nhớ ra bọn họ đã cầm tiền của Hạ Lập Nguyên, lúc này mới chuyển chủ đề về vụ video.
“Trên mạng có người nói thật ra là cô cố tình chọc tức chị gái mình, sau đó mua chuộc người nào đó để quay lại, trên thực tế là cô muốn tạo scandal.”
Nguyễn Tri Hạ im lặng khoảng chừng nửa phút, sau đó gật gật đầu: “Vâng.”
………….
Buổi phỏng vấn kết thúc, phóng viên vừa mới đi khỏi Nguyễn Hương Thảo đã tức giận xông tới: “Bảo mày dứt khoát thừa nhận là mình đang cố ý tạo scandal, mày do dự lâu như vậy để làm gì? Mày đang cố ý phải không?”
Nói xong, vẫn chưa kịp nguôi giận cô ta đã giơ tay lên định đánh Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ đã chú ý đến động tác của Nguyễn Hương Thảo lâu rồi, cô giả vờ vô ý lùi lại phía sau nửa bước, để cánh tay của Nguyễn Hương Thảo bị hẫng.
Nguyễn Hương Thảo thấy thế, càng tức , trợn mắt nhìn Nguyễn Tri Hạ:
“Mày còn dám tránh?”
“Hương Thảo!”
Hạ Lập Nguyên ngăn hành động muốn đánh Nguyễn Tri Hạ của Nguyễn Hương Thảo lại.
Vừa nhìn thấy Hạ Lập Nguyên, Nguyễn Hương Thảo đã làm bộ dạng uất ức đi tới:
“Bố, vừa nãy phóng viên hỏi nó có phải nó cố ý tạo scandal hay không, thế mà nó dám do dự lâu như vậy.”
Hạ Lập Nguyên nhìn Nguyễn Tri Hạ, trong mắt toàn là sự dò xét.
Mấy câu mà vừa nãy cô đối đáp với phóng viên, ông cũng nghe thấy, những câu thông minh khéo léo như thế không giống với những lời mà kẻ ngốc có thể nói ra được.
Nguyễn Tri Hạ nhìn Hạ Lập Nguyên, bỏ khẩu trang ra, cắn môi sợ hãi nói: “Bố, con vẫn chưa ăn sáng, thấy hơi đói, con có thể…”
“Đi đi.”
Hạ Lập Nguyên quay sang nhịn Tiêu Giai Kỳ: “Bà cũng đi cùng đi, mua cho nó ít đồ ăn.”
…………..
Nguyễn Tri Hạ và Tiêu Giai Kỳ người trước kẻ sau ra khỏi tòa nhà.
“Tri Hạ.”
Tiêu Giai Kỳ đột nhiên tiến lên trước kéo tay cô.
Nguyễn Tri Hạ quay đầu lại, ánh mắt bình lặng: “Mẹ, sao thế ạ?”
“Cậu Tư….”