Chương 4194:
Thời gian giống như những hạt cát, trôi nhanh qua kẽ hở ngón ta, Nguyễn Kiến Định chỉ cảm thấy anh ấy đã sắp hoàn thành xong mọi công việc, thời gian hơn nửa tháng chớp mắt đã trôi qua, công việc sắp xếp chuẩn bị cho hôn lễ ngày càng nhiều, giống như là mãi mãi cũng không thể xử lý xong hết được.
Mấy ngày qua Nguyễn Minh Tú muốn gặp anh cũng rất khó khăn, sáng sớm lúc cô ấy thức dậy thì anh ấy đã đến công ty rồi, buổi tối cô không chịu nổi đợi qua mười hai giờ đến mà anh ấy vẫn chưa về nhà, nếu như không phải người làm trong nhà nói anh ấy đến khuya mới về nhà, Nguyễn Minh Tú còn cho rằng anh đã ngủ lại công ty rồi, không dự định sẽ về nhà, trước đây vừa mới khá lên mộ chút thì bây giờ đã bận bịu đến mức độ này rồi.
Bên đây Nguyễn Tri Hạ cũng không khá hơn là bao, chẳng qua là thỉnh thoảng buổi tối cô còn có thể nhìn thấy Tư Mộ Hàn, chuyện này coi ra còn tốt hơn Nguyễn Kiến Định nhiều.
Khí trời ngày càng trở nên lạnh hơn, thời điểm mặt trời lặn ngày càng sớm hơn, mới hơn năm giờ chiều mà trời đã tối dần, mùa thu đã đến, mùa đông cũng không còn xa nữa, may mắn thay, hôn lễ của Nguyễn Tri Hạ không phải tổ chức vào mùa đông!
Bằng không cái váy cưới hở hang, lộ cả xương quai xanh này đến lúc mặc vào sẽ đóng băng lạnh đến bệnh mất!
“Giờ này mà trời đã tối rồi” Nguyễn Tri Hạ đè hai tay xuống, ngồi trên sô pha trong phòng khách, ngơ ngác nhìn ra cửa, hi vọng Tư.
Mộ Hàn có thể về nhà sớm một chút, đã một thời gian dài cô ấy và Tư Mộ Hàn đã không nói chuyện, cùng nói chuyện với nhau rồi!”
Không nghĩ tới cô ấy vừa mới nghĩ đến Tư Mộ Hàn thì bóng dáng của người xuất hiện ở cửa lại là Nguyễn Minh Tú, cô lon ton chạy đến, gương mặt có hơi ửng hồng.
“Chị ở nhà rất chán, định đến tìm em để nói chuyện, gần đây Tư.
Mộ Hàn cũng rất giống Nguyễn Kiến Định sao, trở về nhà muộn như thế à!
“Đúng vậy đó, cũng không biết đang mày mò cái gì nữa, gần đây Nguyễn Hướng Minh cũng đang bận chuyện ở trường học, có lúc còn chẳng quan têm đến Tinh Hòa huống chỉ là nói đến em, cảm thấy trong nhà trở nên vô cùng vắng vẻ, cảm giác này rất khó chịu!”
Uể oải đạp đạp nằm nhoài dựa vào ghế sô pha, Nguyễn Tri Hạ thở dài, lời nói mang ý tứ sâu xa!
“Không thì tối nay đến chỗ em ngủ đi, buổi tối chị đều không ngủ được, cảm giác thời gian trôi thật là nhanh!” Nguyễn Minh Tú vẻ mặt thoáng qua nét phiền muộn, hai tay chống lên căm, đôi mắt to chớp chớp.
hướng nhìn về phía xa, kèm theo một tiếng thở dài.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!