Chương 4111:
“Được, vậy mợ cứ nghỉ ngơi đi, bữa sáng phải bưng đến phòng cho.
mợ hay là mợ xuống dưới ăn ạ, mợ muốn ăn cái gì có thể thông qua điện thoại liên lạc với đầu bếp” Người hầu thở dài một hơi, Nguyễn Minh Tú nghe được thì cảm thấy buồn cười.
“Khoảng tám giờ tôi sẽ xuống, ăn uống như bình thường là được rồi, đi xuống trước ¡ với phương diện ăn uống này, Nguyễn Minh Tú vẫn luôn không kén chọn, đại khái là từ khi còn bé đã thành thói quen, cô ấy không kén ăn, chỉ cần có ăn là được rồi!
Vốn dĩ còn có tâm trạng định xuống dưới tầng đi lại một chút nhưng lúc này lại hoàn toàn biến mất, Nguyễn Minh Tú mở cửa ban công, ngồi vào bên trong rổ treo, cảm nhận bầu không khí mát lạnh của sáng sớm, cô ấy hít thở sâu một hơi, tinh thần cũng tốt lên không ít.
Chỉ có điều tiệc vui chóng tàn, không lâu sau dưới tầng liền truyền đến một âm thanh ồn ào, âm thanh không phải rất lớn, nhưng đại khái là bởi vì cô ấy đi ra từ trong phòng cho nên nghe được rất rõ ràng, âm thanh này cô ấy cũng rất quen thuộc, chính là Nguyễn Mộc Trà và Nguyễn Văn Minh!
Đại khái là kiêng ky hai người Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ ở sát vách, cho nên Nguyễn Văn Minh cũng khống chế không ít âm lượng, Nguyễn Minh Tú đứng ở mép ban công cũng có thể miễn cưỡng nghe thấy rõ ràng, bên trong tiếng ồn ào đó còn nghe thấy giọng nói bén nhọn của Nguyễn Mộc Trà, khiến cho lòng người ta sinh bực bội.
Nhưng Nguyễn Minh Tú hoàn toàn không có ý muốn đi xuống dưới, một khi cô ấy đi xuống thì sẽ giúp hai người kia toại nguyện, chuyện ở phía sau sẽ chỉ càng phức tạp hơn, nghe thấy âm thanh sắc bén của hai người kia, Nguyễn Minh Tú ngồi ở trên ghế phát ngốc.
Cô ấy thường nghĩ, rốt cuộc mình có phải là con gái ruột của Nguyễn rõ ràng từ nhỏ đến lớn Nguyễn Mộc Trà luôn được ông ta coi như bảo bối, còn cô ấy từ nhỏ đã được thầy cô giáo yêu thích, thành tích học tập nổi trội hơn cô ta, nhưng Nguyễn Văn Minh lại ngay cả mắt cũng không thèm nhìn một chút, đây rốt cuộc là cái gì.
Có suy nghĩ nửa đời người cũng không thể hiểu rõ đây rốt cuộc là vấn đề gì, đại khái là cô ấy thật sự khó ưa đi!
Mặt trời lên từng chút một, lúc này thời gian luôn trôi cực nhanh, cô ấy đưa tay lên nhìn một chút, đã hơn tám giờ.
Cô ấy thu dọn quần áo rồi võ vỗ gương mặt, để cho mình nhìn qua có tinh thần hơn một chút, mở cửa đi xuống tầng.