Chương 4020:
Nguyễn Kiến Định nghe vậy, trái tim không chịu khống chế nhảy ầm lên, cười khẽ đứng dậy từ trên ghế bước lên trước: “Khóc cái gì chứ?” Vừa rồi ở ngoài cửa nghe thấy giọng nói mang theo chút lạnh lùng, bây giờ đột nhiên lại dâng lên vài phần ấm áp, người đàn ông đang bước tới vóc dáng cao lớn, có gương mặt với ngũ quan như điêu khắc, vừa nói chuyện vừa cười khẽ, càng khiến người ta thêm đỏ mặt tía tai, Nguyễn Minh Tú lúc này thật sự đứng hình.
Đôi mắt đen nhánh của Nguyễn Kiến Định cười như không cười, anh ấy đang đi tới, đứng cách người phụ nữ nhỏ bé trước mặt hai bước chân rồi nhìn cô ấy chằm chằm: “Cảm thấy thời gian này anh không đi gặp em, nên thấy tủi thân, hai là cảm thấy sau khi anh cầu hôn thành công rồi thì không trân trọng em nữa?”
Nguyễn Minh Tú không kiềm chế được vẻ ấm ức trên mặt: “Chẳng lẽ những gì anh nói không phải là những gì anh đang làm đó sao? Rõ ràng không hề đến dù chỉ một lần.
Nguyễn Kiến Định nghe đến đây, đau đầu xoa xoa thái dương, kéo tay cô ấy sải bước dắt cô ấy đi ra ngoài: “Mấy ngày nay anh có hơi bận một chút, vẫn luôn ở lại trong công ty, thậm chí còn không có về nhà nữa, trong cái đầu nhỏ này của em rốt cuộc đang suy nghĩ bậy bạ gì vậy!”
Vừa đi vừa gõ gõ lên trán Nguyễn Minh Tủ, những lời Nguyễn Kiến Định nói ra, chỉ hận không thể thông suốt đầu óc cho cô ấy ngay lập tức.
Bước chân của anh rất dài, kéo theo Nguyễn Minh Tú, mau chóng quay trở lại phòng của mình, đóng cửa lại, đè người ta lên trên sô pha.
“Còn nữa, anh không đi tìm em, em cũng không biết đường đi đến đây tìm anh sao! Đã nhiều này như vậy, anh còn tưởng em chơi với Tri Hạ chơi tới mức quên cả anh luôn rồi chứ!” Nhéo nhéo chiếc cằm của người cô gái, Nguyễn Kiến Định lại chuyển sang đề tài vừa rồi, giọng điệu trêu chọc: “Vả lại, chuyện đánh dấu chủ quyền này, còn cần anh dạy cho em nữa hả? Em không thể nào giống như Tri Hạ, chạy đến công ty tìm anh được!”
Nguyễn Minh Tú: “… Đó, đó chẳng phải là do em còn chưa quen với thân phận này sao! Em không ngờ rằng… lại có thể như vậy!”
Tiếng nói chuyện càng lúc càng nhỏ, đến cuối cùng, Nguyễn Minh Tú gần như cuộn tròn người lại nấp trong góc ghế sô pha, sợ sệt nhìn anh ấy chằm chặp, Nguyễn Kiến Định bị cô ấy nhìn đến nỗi toàn thân phát hỏa, nói thêm bất cứ lời nào vào lúc này cũng hoàn toàn vô ích, anh ấy xoa trán ngồi xuống.