Chương 3909:
“Đi đường cẩn thận, tôi sẽ nói chuyện với Tri Hạ cho.” Đến đây gần như kết thúc rôi. Tư Kiến Hoa không hỏi anh ta có kế hoạch gì, hay phát hiện ra điêu gì khiến anh lo lắng như vậy. Anh chỉ kiên quyết đứng sau lưng anh ta. Điều này trái lại lại khiến cho người khác cảm thấy an tâm.
“Đi đi, bất cứ lúc nào cũng phải giữ liên lạc.” Nguyễn Kiến Định đứng dậy, nắm vai Tư Diệc Hàn không cho anh tiễn, vẫy vẫy tay rồi rời đi.
anh ta xuống cầu thang và lái xe đến thẳng sân bay, anh ta định không về nhà, dừng lại chờ đèn đỏ mấy lần, anh ta lại mê man cầm chiếc điện thoại di động bấy nhiêu lần.
Nhưng cuối cùng, anh ta vẫn không thể bấm nút gọi nên lại cất điện thoại vào túi.
Sau khi máy bay cất cánh, nhìn mây trôi bên ngoài cửa sổ, Nguyễn Kiến Định lấy điện thoại di động ra, thở dài, hi vọng cô ấy có thể tha thứ cho mình.
Sau khi mua sắm hết một ngày, Nguyễn Minh Tú quay trở lại phòng của Nguyễn Kiến Định với những thứ nhỏ nhặt mà cô ấy đã chăm chỉ chọn lọc.
Trên mặt vẫn mang theo nụ cười, nhưng lại trong phòng lại trống rỗng, căn phòng lạnh lẽo, huống chi là người, ngay cả đèn cũng không bật.
Nguyễn Minh Tú nhướng mày, bật đèn ngồi trên sô pha chờ đợi, mấy ngày nay sự việc như thế này xảy ra cũng không phải chỉ một hai lần, Nguyễn Kiến Định là một người tham công tiếc việc, thường xuyên vì giải quyết công việc mà về muộn. Mấy ngày nay Nguyễn Minh Tú cũng đã quen với việc chờ đợi nên cũng không nghĩ ngợi nhiều.
Sau khi nhìn xung quanh một vòng, cô ấy ngồi xếp bằng trên số pha, lấy điện thoại di động ra, nhìn chằm chằm một lúc, nhưng cảm giác bất ổn trong lòng ngày càng rõ ràng, cô ấy cảm thấy xung quanh rất xa lạ, dù tất cả đều trông giống hệt bình thường, nhưng lại có chút gì đó kỳ lạ, khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Đặt tay xuống, cô ấy đứng dậy, mím chặt môi đi quanh phòng hai vòng, vẫn chỉ thấy căn phòng này là căn phòng ban đầu, nhưng mọi thứ trong đó dường như đã được thay đổi một lần nữa. Mặc dù nó dường như không có vấn đề gì, như khi nhìn kỹ, thì hầu hết mọi thứ ở đây đều không như ban đầu.
Nhận ra điều này, Nguyễn Minh Tú đột nhiên có chút luống cuống, vươn tay mở tủ quần áo của Nguyễn Kiến Định, hầu hết quần áo trong đó đều đã không còn, chắc hẳn người ta đã không còn ở nhà, nhưng không ai nói cho cô ấy biết về chuyện đi công tác hay gì cả, cô ấy không hề biết một chuyện gì cả.
Nguyễn Kiến Định lại ra đi và lại biến mất trong cuộc đời cô ấy mà không nói một lời.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!