Chương 3781:
Bản thân thì đi theo Tư Mộ Hàn , ôm Hướng Minh ngoan ngoãn nghe anh và anh trai thương lượng hậu sự của ông cụ.
Cũng không biết nhóm phóng viên đó nghe theo lời của ai , mà đã một ngày một đêm rồi mà không hề muốn rời đi.
Nguyễn Tri Hạ không hiểu bọn họ đang nói gì , sau khi để Hướng Minh lại , thì đứng dậy đi đến cạnh cửa sổ nhìn xuống dưới.
Mặc dù vệ sĩ đã cố hết sức để khống chế , nhưng không khó để nhận ra rằng số lượng phóng viên càng lúc càng nhiều , số lượng bệnh nhân ban đầu của bệnh viện càng lúc càng ít , rất nhiều người thà chuyển đi nơi khác cũng không muốn ở đầu cuộc hỗn loạn này.
Công tước Otto không thể đến , thế lực của Giang Húc Đông càng ngày càng mạnh , nếu như ông không chấn ở Châu Âu , thì e rằng không bao lâu , thì anh ta có thể giẫm lên mặt gia tộc Otto để bò lên trên rồi , đến lúc đó không chỉ gia tộc Otto , đến cả nhóm người Nguyễn Kiến Định cũng gặp nhiều nguy hiểm.
Cho nên cho dù vào thời khắc này , ông cũng chỉ có thể bày tỏ sự thương tiếc và nỗi buồn của mình , sau đó phải dựng lên gai nhọn để phòng ngừa con sư tử sắp trưởng thành kia , phòng bị anh ta có thể bất cứ lúc nào cũng cắn ngược lại một miếng.
Với sự lớn mạnh của Giang Húc Đông , hình thế ở nước ngoài cũng càng khó hơn , không chỉ Nguyễn Kiến Định , Tư Mộ Hàn cũng chịu phải ảnh hưởng lớn.
Mặc dù có Công tước Otto ở bên cạnh nhìn , nhìn có một số chuyện vẫn không thể tránh khỏi , hơn nữa nếu bảo vệ quá nhiều , chỉ khiến anh càng ngày càng mất tính cảnh giác , càng ngày càng lùi về phía sau , lần này nhiều nhất là một tuần , bọn họ nhất định phải đi.
“Phong , hình như đã không thể khống chế được phóng viên ở bên ngoài nữa rồi.” Nguyễn Tri Hạ vẫn luôn nhìn xuống dưới nhíu mày , nhóm phóng viên này như thể không phải đến để tìm tin tức mới , giống như đến để gây phiền phức vậy.
“Trước đừng có quan tâm đến , đợi một lát anh sẽ để Trần Bắc đưa em và Tinh Hòa , còn có Hướng Minh rời đi trước. Em ngoan một chút được không?” Coi như đã thảo luận xong vấn đề cơ bản , Tư Mộ Hàn đi đến xoa đầu cô , nhìn xuống dưới , trong mắt có tia lạnh lẽo.
“Nhưng…”
“Không có nhưng , chỉ khi em đi rồi anh mới có thể yên tâm xử lý những chuyện này , ngoan một chút được không?”
Nhóm người không biết nặng nhẹ kia , đến lúc đó nhỡ đâu đụng phải cô gái nhỏ của mình , cho dù sau khi xảy ra chuyện sẽ trừng phạt , nhưng anh vẫn rất đau lòng.