Chương 3689:
Đã thảo luận ra vô số biện pháp nhưng đều không khả thi , lúc này lông mày của Nguyễn Kiến Định vặn chặt , ngồi ở trên ghế sa lon bác bỏ ý kiến.
“Chúng ta không còn nhiều thời gian để tìm ra giải pháp , lãng phí một giây , khả năng Tri Hạ và Hướng Minh gặp phải nguy hiểm sẽ cao hơn một phần. Tuy rằng ngọn núi rất lớn , nhưng bọn họ dẫn theo một đứa trẻ năm tuổi là Hướng Minh cộng thêm một người bị thương là Tri Hạ , cho dù bọn họ muốn chạy thì cũng không thể chạy xa.”
“Huống chi nếu như bọn họ muốn dùng hai mẹ con Tri Hạ để uy hiếp , sau khi bị phát hiện chắc chắn bọn họ sẽ không chạy mà lựa chọn giằng co với chúng ta , chỉ cần có thể tìm được tung tích , tôi sẽ có biện pháp giải cứu hai mẹ con Tri Hạ!”
Từ trên ghế sô pha đứng lên , phần thái dương trên mặt Tư Mộ Hàn nổi đầy gân xanh , chúng giật giật không ngừng khiến anh đau đầu.
“Tư Mộ Hàn , lỡ như Trần Mộc Châu muốn đồng quy vu tận thì sao? Nếu như chúng ta hơi liều lĩnh một chút , cô ta sẽ làm gì sau khi chúng ta rút dây động rừng , chẳng lẽ cậu thật sự không biết sao? Lòng dạ của người phụ nữ đó đen tối tàn nhẫn như thế nào , không phải cậu chưa từng nhìn thấy qua!”
Hai người này ai cũng cho là mình phải. Thời gian trôi qua từng giây từng phút , vậy mà cho dù bọn họ thương lượng như thế nào cũng không đạt được ý kiến chung. Tư Mộ Hàn trơ mắt nhìn thời gian trôi đi nhưng vẫn chưa nghĩ ra được biện pháp nào thích hợp , không biết anh đã túm tóc của mình khiến mái tóc trên đầu rụng rơi mất bao nhiêu sợi , những sợi máu màu đỏ cũng sớm đã bò lên trên hai mắt anh. Khi trời vừa hửng sáng , hai người vẫn giữ nguyên dáng ngồi như cũ , bọn họ ngồi nghiêm túc ở trên ghế sô pha nhưng vẫn có thể thấy được tinh thần của bọn họ đang sa sút như thế nào , dáng vẻ ngồi im không nhúc nhích giống như là hai pho tượng.
“Tôi sẽ dẫn theo người của mình lên trên núi tìm kiếm , tìm người dẫn đường quen thuộc với ngọn núi này , chắc chắn trên núi sẽ có nhà gỗ do thợ săn hoặc là kiểm lâm ở nơi này xây nên. Mấy ngày nay thời tiết không tốt , không phải đổ mưa thì là gió thổi , ngoại trừ cái chỗ kia , bọn họ không còn chỗ nào khác để trốn.”