Chương 3651:
Người bên này còn chưa dứt lời , Tư Mộ Hàn đã đập “rầm” một cái lên bàn tạo thành tiếng vang rất lớn , toàn bộ các bác sĩ có mặt ở đó đều bị dọa cho phát khiếp. Bọn họ run rẩy ngồi yên trên ghế , không dám ở nói chuyện , chỉ sợ nói không cẩn thận lại đụng vào vảy ngược của anh thêm lần nữa.
“Không có phương pháp trị liệu à?” Tơ máu giăng đầy trong mắt anh , Tư Mộ Hàn đỏ mắt , nhìn chằm chằm vào đám bác sĩ ở đây.
“Rất xin lỗi , cậu Hàn , loại bệnh này chúng tôi có cố gắng đến mấy cũng không thể ra sức được. Nếu như là người nghiên cứu ra loại thuốc này , có lẽ sẽ có khả năng tìm ra biện pháp.” Đều là nghiên cứu về thần kinh , không chừng người ta sẽ có biện pháp khác , nói chung chính là bọn họ không thể ôm việc này vào người mình được.
Người ở đây không có biện pháp , xem ra anh phải đẩy nhanh mọi việc để rời khỏi nơi này. Tình huống của Hạ Hạ đã không thể chờ đợi thêm được nữa , trong tay anh vẫn còn chút chuyện chưa làm xong , buộc phải gấp rút hoàn thành , có lẽ hai ngày nữa là bọn họ có thể rời khỏi đây rồi.
Sau khi quyết định xong , Tư Mộ Hàn vừa đi về phía cuối hành lang vừa gọi điện thoại cho Nguyễn Kiến Định.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối , giọng nói có chút buồn bực của Nguyễn Kiến Định xuyên qua điện thoại từ đầu kia truyền tới , tuy rằng đã có chút biến đổi , nhưng vẫn cứ êm tai như trước: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
Nhìn thấy Tư Mộ Hàn gọi điện thoại cho mình , Nguyễn Kiến Định biết chắc chắn sẽ không có chuyện gì tốt , thế nhưng anh ta không hề nghĩ tới mọi chuyện lại nghiêm trọng đến vậy.
Bệnh tình của Tri Hạ chuyển biến xấu , di chứng về sau đã xuất hiện , rất nhiều vấn đề đồng loạt xuất hiện. Lúc này trời đã gần tối , sau khi nhận được điện thoại của Tư Mộ Hàn , ngay cả quần áo đặt trên ghế Nguyễn Kiến Định cũng quên không cầm , anh ta vội vã lấy chìa khóa xe nhanh chân chạy ra ngoài.
“Hai ngày tới tôi sẽ mang Tri Hạ rời khỏi đây , biết đâu sẽ tìm được nơi chữa loại bệnh này.” Mặc dù biết hi vọng không lớn , nhưng anh vẫn muốn thử xem sao , không thể ngồi một chỗ chờ đợi như thế này được.
“Cậu cứ mang con bé đi trước đi , sau khi sắp xếp công việc ổn thỏa , trễ nhất là bảy ngày sau , tôi sẽ qua đó.” Trầm ngâm suy nghĩ trong chốc lát , Nguyễn Kiến Định có chút nặng nề nói.