Chương 365:
Trong mắt Tư Mộ Hàn lộ ra vẻ hài lòng, anh đứng dậy: “Còn về công ty không? Anh chở em.”
“Ừm.”
Nguyễn Tri Hạ đứng lên đi theo, cô đang định thò tay lấy túi xách của mình thì Tư Mộ Hàn đã cầm lấy túi xách của cô trước cô một bước.
Nguyễn Tri Hạ sửng sốt một chút, rồi giương mắt nhìn về phía Tư Mộ Hàn.
Trên mặt Tư Mộ Hàn lộ ra vẻ không kiên nhẫn:”Chậm quá.”
Nói xong, anh dùng một tay cầm túi, một tay nắm lấy tay cô kéo đi ra ngoài.
Nguyễn Tri Hạ quay đầu nhìn bàn tay đang xách túi cho cô kia, khẽ nở nụ cười.
Không ngờ cậu chủ nhà họ Tư cũng có lúc ga lăng như thế.
…..
Sau khi hai người ngồi vào trong xe, Tư Mộ Hàn vừa khởi động động cơ, vừa tùy ý mở miệng:”Tìm lúc nào đó từ chức đi.”
Ngữ khí của anh quá mức tùy ý, thế nên phải mất nửa phút sau, Nguyễn Tri Hạ mới phản ứng được anh đang nói cái gì.
“Anh nói em sao?” Nguyễn Tri Hạ chỉ vào chính mình.
Tư Mộ Hàn quay đầu nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh: “Không nói em thì nói ai?”
“Vì sao lại muốn em từ chức?” Anh nói ra mấy lời này quá đột ngột, cho nên Nguyễn Tri Hạ có hơi nghi hoặc.
“Em không thể cứ làm việc ở Nguyễn Thị được, quá lãng phí thời gian.” Ngữ khí của anh chắc chắn mà nghiêm túc:”Huống hồ, em làm việc ở Nguyễn Thị cũng không vui.”
Vừa bắt đầu, anh đã muốn để Nguyễn Tri Hạ tiến vào truyền thông Thịnh Hải, nhưng giữa đường lại có Nguyễn Lập Nguyên nhảy ra ném cành ô liu* cho Nguyễn Tri Hạ, mà bản thân Nguyễn Tri Hạ cũng muốn tới Nguyễn Thị, cho nên đành phải để cô đi.
Ném cành ô liu*: Thái độ hòa bình, thân thiện.
Tuy mục đích ban đầu của anh có lẽ không đủ đơn thuần, nhưng bây giờ suy nghĩ trong đầu anh rất đơn giản, anh hy vọng cô vui vẻ một chút, làm những việc bản thân muốn làm.
Rất nhiều lần, anh trở về phòng có thể thấy cô đang ngồi ôm máy tính viết bản thảo.
Cô học ngành hí kịch điện ảnh và truyền hình văn học, mà cô cũng thích mấy cái này.
Nếu cô không muốn đi làm, thì có thể ở nhà làm tròn chức mợ chủ, tiền anh kiếm được đủ để cô tiêu mười đời cũng không hết.
Nếu cô ấy thích làm việc gì đấy, hoặc muốn đi làm, thì anh có thể sắp xếp cho cô một đội ngũ, giúp cô dọn dẹp con đường phía trước, để cô bước lên đỉnh cao.
Chóp mũi của Nguyễn Tri Hạ hơi chua chua.
Tư Mộ Hàn là một người rất mẫu thuẫn, anh tàn nhẫn độc ác, nhưng cũng không phải là người xấu hoàn toàn. Anh cũng sẽ ôn nhu, săn sóc, và cũng quan tâm cô khi cô không vui.
Trong lòng Nguyễn Tri Hạ rất cảm động, nhưng cô cũng không lập tức đáp ứng.
“Nếu em rời Nguyễn Thị, vậy thì anh làm thế nào nghe ngóng được tin tức từ chỗ ông nội em?”
Tư Mộ Hàn như nghe thấy chuyện gì đó rất buồn cười, cười nhạo nói một tiếng: “Chỉ dựa vào em? Em có thể thăm dò được cái gì từ chỗ ông nội em đây?”
Ở trong ngữ khí không che dấu được vẻ trào phúng.