Chương 3645:
“Có chuyện gì muốn nói thì nói ra đi , tôi còn có việc , không rảnh mà ở đây đôi co với anh.” Vốn dĩ muốn tiêu tốn chút thời gian , nhưng khi bước vào trong căn phòng này , người phía trước mắt làm cho ông cảm thấy không tốt lắm , trong long sinh ra cảm giác hối hận , tại sao lại có thể đi vào trong căn phòng này.
“Khiến cho cô Diệp bị thương là lỗi của Nguyên Hải , nhưng dù sao cũng không phải là Nguyên Hải cố ý , cậu ấy chỉ muốn trả thù mà thôi , lần này tôi tìm ông là hy vọng , ông có thể dơ cao đánh khẽ , chừa cho Nguyên Hải một con đường , sau đó , mỏ quặng ở Nam Phi tôi sẽ không do dự mà chuyển nhượng lại cho cô Diệp , còn có một nhà hàng Hải Dương cũng xin tặng cho cô Diệp.”
Lúc đầu chỉ muốn tặng thứ trước , nhưng sau khi nhìn thấy công tước Otto đứng trước cửa từ sáng sớm , có vẻ không đành lòng quấy rầy người bên trong , trong lòng của Ôn Hàng Dương có linh cảm hiện lên , mặt không đổi sắc mà tặng thêm một cái nhà hàng Hải Dương.
“Nhà hàng Hải Dương thì tôi còn quan tâm đôi chút , còn cái mỏ quặng kia thì ai biết nó dài ngắn như thế nào , nhiều ít ra sao? Cậu định lừa ai đấy?”
Nhiều năm giao tiếp với những người như vậy , những đồ vật đó có giá trị hay không thì đối phương vừa mở miệng ông đã biết rất rõ ràng. Công tước Otto không hề cho Ôn Hàng Dương chút mặt mũi nào , những lời vừa mới nói đã bị dội ngược lại.
“Chất lượng của mỏ quặng rất tốt , nếu không tôi cũng không dám không biết xấu hổ mà đưa ra , nếu như ông cảm thấy không được , thì chúng ta có thể thương lượng. Chỉ là Nguyên Hải rất quan trọng đối với tôi , tôi hy vọng ông có thể dơ cao đánh khẽ , tôi nhất định sẽ dạy dỗ cậu ấy thật nghiêm khắc.”
Thái độ của Ôn Hàng Dương rất thành khẩn , trong lời nói của mình đêu đặt mình ở vế dưới , dáng vẻ như người ta muốn gì , muốn ra sao cũng đều có thể đồng ý , chỉ cần tha cho Vũ Nguyên Hải một mạng. Dáng vẻ như vậy khiến cho người khác không thể nói gì được.
Nhưng công tước Otto đã xem qua rất nhiều thủ đoạn còn hơn thế , tất nhiên sẽ không để một màn này vào trong mắt , dù sao xung quanh cũng không có người khác , ông hừ lạnh một tiếng.
“Bàn lại? Có cái gì để bàn lại cơ chứ? Giết người thì đền mạng , thiếu nợ thì trả tiền , cậu cảm thấy tôi thiếu cái mỏ quặng hay là nợ cậu cái nhà hàng Hải Dương?”
Nói đến mức này , công tước Otto cũng không che giấu nữa , đối với đồ vật ngoài thân , ông không hề cảm thấy hứng thú.
Nếu tài lực đối phương không bằng mình , đối với Diệp Tri Hạ , ông rất yêu chiều. Vì thế sẽ không muốn nhìn thấy Diệp Tri Hạ phải chịu ủy khuất.