Chương 3616:
Lê Quốc Nam đi về sau cùng Trần Bắc và đám vệ sĩ , từ lúc được cứu ra đến bây giờ vẫn chưa tỉnh dậy , chẩn đoán của bác sĩ không được tốt cho lắm , thuốc được dùng quá liều sẽ ảnh hướng đến tính mạng , cụ thể anh cũng không quan tâm nên không rõ.
“Bố đi nghỉ đi , con bảo vệ sĩ đưa đi là được.” Nhìn thấy cuồng thâm dưới mắt của anh , Nguyễn Hướng Minh thở dài , chắp hai tay ra sau như người lớn , ra hiệu cho người vệ sĩ ở bên cạnh , tự mình đi lên phía trước.
Không ngờ cậu bé lại quan sát tỉ mỉ như vậy , lòng Tư Mộ Hàn cảm thấy ấm áp , cũng không cần phải đi theo , hệ thống bảo an ở bệnh viện làm tương đối tốt , huống hồ còn có vệ sĩ của anh đi theo , có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì.
Phòng bệnh của Lê Quốc Nam ở cách xa Nguyễn Tri Hạ nhất , đồ đạc trong phòng vô cùng đơn giản , chỉ có một chiếc giường và bàn ghế , ngoài mấy đồ như hoa quả ra thì không còn gì nữa , nhìn sơ sài đến khó chịu.
Nếu như không phải vệ sĩ quả quyết đưa cậu bé vào phòng này , cậu bé còn tưởng mình đi nhằm phòng rồi.
Nguyễn Hướng Minh do dự một lúc , nhìn người đàn ông không rõ mặt đang nằm trên giường , quyết định đi qua đó xem thế nào.
Vệ sĩ không đi theo vào , chỉ đứng bên ngoài cửa trông coi , cửa phòng không được đóng , lượng ánh sáng lớn chiếu vào từ ngoài cửa sổ , chiếu lên tấm chăn trắng ngần , màu trắng như tuyết có hơi kích thích mắt.
Nguyễn Hướng Minh khó khăn bên chiếc ghế lại gần giường bệnh , điều chỉnh vị trí hai lần , cảm thấy vửa ý rồi mới xắn tay áo lên , thở hổn hển chống vào giường để leo lên ghế , vừa giường mắt lên thì nhìn thấy đôi mắt đen nhìn mình , dọa cậu bé lảo đảo , suýt nữa ngã khỏi ghế , may mà tay kịp túm lấy ga giường , mới gắng gượng cho người mình vững lại.
Vỗ vỗ trái tim đang đập loạn lên , Nguyễn Hướng Minh trừng mắt nhìn Lê Quốc Nam , tức giận nói: “Chú Nam , cháu có lòng tốt đến thăm chú , sao chú có thể dọa cháu như vậy! Chú sắp dọa chết cháu rồi.”