Chương 3564:
Trước khi gặp người đàn ông này , Nguyễn Tri Hạ luôn cảm thấy rằng dù con người có xấu xa đến đâu thì vẫn có thể tha thứ được. Huống chi hiện tại , cô đang trong giai đoạn chung sống hòa bình với Trần Mộc Châu. Dù thế nào đi nữa thì cũng không đến mức xảy ra chuyện nguy hiểm đến tính mạng , không thể quay trở về.
Bây giờ xem ra cô đã suy nghĩ quá tốt rồi. Người đàn ông càng đi về phía trước , mùi máu tanh càng nồng nặc hơn. Não bộ của Nguyễn Tri Hạ không ngừng bị kích thích. Thấy Trần Mộc Châu không có chút phản ứng nào , cô tuyệt vọng bám tay vào tay vịn cầu thang.
Nước mắt Nguyễn Tri Hạ không ngừng lăn dài , trong đầu cô lúc này chỉ toàn là hình bóng của Tư Mộ Hàn và Hướng Minh. Cô quay đầu nhìn người đàn ông đó rồi nhìn mười ngón tay của chính mình bị ép buông khỏi tay vịn cầu thang , cả người bị ôm lên lầu.
Bóng dáng của Trần Mộc Châu từng chút một biến mất , Nguyễn Tri Hạ không gào thét nữa , cố gắng gạt nước mắt đi , một tay cô túm chặt lấy quần áo , một tay lặng lẽ túm lấy tóc anh ta.
Nếu tình huống này rơi vào trước kia , có lẽ cô đã sớm ngã quỵ. Nhưng mười năm qua cũng coi như đã giúp cô tôi luyện thành mình đồng da sắt.
Đang trong cơn mê đắm , tên bác sĩ đột ngột rẽ vào một căn phòng chỉ có một màu trắng như tuyết.
Nguyễn Tri Hạ quan sát xung quanh , trong phòng chỉ có một chiếc giường , trên sàn là một tấm thảm màu tuyết trắng , ga trải giường cũng trắng toát như tuyết , cả căn phòng không có bất kỳ màu nào khác. Nhìn một hồi , mắt cô chợt đau nhức như bị thứ gì đó đâm vào.
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy bờ vai dưới bụng mình đang thả lỏng , thân thể cô đang từ từ trượt xuống. Cô bất chợt dùng một tay nắm lấy tóc tên bác sĩ , nhanh chóng trượt khỏi người anh ta rồi nhấc chân đá mạnh vào trước hai chân của anh ta.
Một loạt động tác của cô vô cùng nhanh nhẹn. Tuy tên bác sĩ cũng nhanh không kém nhưng cảm giác đau đớn vì bị kéo tóc khiến anh ta chậm hơn vài phần. Anh ta vội vã né tránh nguy hiểm nhưng không ngờ lại bị cô đạp trúng vào bắp đùi.
Nguyễn Tri Hạ dùng hết sức giật mạnh tóc của người đàn ông rồi vội vã buông ra , xoay người chạy thật nhanh.
Vốn cho rằng cô không thể chạy thoát được nên anh ta chủ quan chưa đóng cửa , Nguyễn Tri Hạ may mắn chạy được ra ngoài.
Tên bác sĩ ngồi co ro trên mặt đất , da đầu đau đến tê dại , Nguyễn Tri Hạ ra tay quá độc ác , đến giờ anh ta cũng không đứng dậy nổi.