Chương 3388:
“Không thể nào, không phải như những gì mày nói! Không phải như những gì mày nói..” Vẻ mặt của Trần Tuấn Tú thay đổi đáng kể, ông ta lảo đảo lùi về sau hai bước.
“Rốt cuộc tôi có gạt ông hay không, ông tự mình nghĩ lại là rõ” Thời gian không đợi người, Tư Mộ Hàn cắn răng ép sát từng bước, kiên trì không được lâu như vậy. Ai biết được một kẻ điên như Trân Tuấn Tú, có đột nhiên đổi ý ném người xuống hay không!
“Cách nói khích của chủ tịch Tư dùng thật tốt, tôi mới rời đi trong thời gian ngắn như vậy, bố tôi đã bị cậu bức bách tới mức này rồi!” Vẻ mặt tối sâm, Trần Hiền bước tới đẩy Tư Mộ Hàn ra, đứng trước che chắn cho Trần Tuấn Tú, hai tay cắm trong túi áo khoác, dáng vẻ vênh váo ta đây.
Người đầu óc tỉnh táo trở lại, Tư Mộ Hàn biết tiếp theo mình đã không còn cơ hội, hai tay ghì chặt khung cửa sổ, vì kế hoạch hôm nay chỉ có thể kéo dài, nhất định phải đợi được người của anh tới mới có thể có cơ hội xoay chuyển.
Ở dưới lầu, Nguyễn Tri Hạ cau mày theo hướng gió chạy về phía Nguyễn Kiến Định và Lê Quốc Nam, vừa bước đi thì bị vệ sĩ phía sau chặn lại, buộc phải ở lại chỗ cũ.
“Rốt cuộc các người muốn làm gì?
Còn nữa, những lời Trân Hiền nói vừa rồi là ý gì hả?” Chỉ có thể chọn một người, Nguyễn Tri Hạ nhìn chằm chằm hai người bị treo lơ lửng giữa không trung cách đó không xa, không khỏi hoảng sợ trong lòng, hai tay run rẩy.
“Tất nhiên là nghĩa trên câu chữ.
Chủ tịch Trần đã nói, cô chỉ có thể chọn một trong hai người để đưa đi, người còn lại phải ở lại dưới đáy biển này!” Một tên vệ sĩ trong đó bước tới, chặn trước mặt Nguyễn Tri Hạ, bàn tay †o nắm lấy cánh tay gầy guộc của cô kéo về phía trước.
“Anh thả tôi ra, anh gọi Trần Hiền xuống đây tự mình nói với tôi, cái gì gọi là người còn lại ở lại dưới đáy biển?
Giết người là phạm pháp, các người có biết không? Thả tôi ra…” Tay chân cùng giãy giụa không ra, Nguyễn Tri Hạ gần như bị dẫn về phía trước.
Nước mắt không kiềm được mà chảy ra, hai người chỉ có thể chọn mội…
“Tôi khuyên cô nên từ bỏ vùng vẫy.
Chủ tịch Trần chỉ cho năm phút, nếu cô không chọn thì cả hai người đều phải bị bỏ lại dưới đáy biển. Cô cũng thấy rõ vùng biển bên dưới, cá mập từng đàn, chưa kể có lồng sắt, dù không có bị nhốt trong lồng sắt, rớt xuống cũng không lên được.” Tên vệ sĩ lôi kéo cô, dễ nhận thấy là người lắm lời, suốt đoạn đường không ngừng lải nhải. Tuy chỉ cách đó mấy mét ngắn ngủi, nhưng lại như ngăn cách muôn sông nghìn núi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!