Chương 3214:
Nguyễn Kiến Định nhìn xong cũng bất giác cười theo.
Đứa trẻ này mới mấy tháng tuổi, căn bản nghe không hiểu, nhưng cậu bé lại rất thân thiết với Nguyễn Tri Hạ, chỉ cần Nguyễn Tri Hạ đi tới là cậu bé sẽ không cho bất cứ ai bế nữa. Mỗi ngày, trừ lúc đi vệ sinh, lúc đói hay lúc không khỏe thì mới ọ ẹ vài tiếng, còn lại là cười tíu tít suốt ngày.
Lúc được Nguyễn Tri Hạ bế, cậu bé cười lộ ra hàm răng nhỏ trông ghét không chịu được.
Nguyễn Tri Hạ vừa bế vừa trêu cậu bé một lúc, đến lúc hai tay sắp không bế nổi nữa mới thở dài đặt cậu bé xuống, thành thật nhận xét: “Nó lại béo lên nữa rồi, bế nặng hơn rất nhiều.” Chuyện này thì Lê Quốc Nam lại tán thành: “Trẻ nhỏ mỗi ngày mỗi khác, bây giờ bọn chúng lớn nhanh như thổi bóng bay vậy, dự đoán là không bao lâu nữa sẽ trở thành một đứa trẻ mập mạp.
Nguyễn Kiến Định gật đầu, đón lấy Hướng Minh ôm trên tay: “Tôi mới không gặp một thời gian mà lúc quay về đã suýt không nhận ra cháu nhà mình nữa, thảo nào người ta nói trẻ con bị trộm không tìm lại được, nếu một tháng không gặp đứa bé này thì có đặt nó dưới mí mắt tôi cũng chưa chắc đã nhận ra đâu.”
“Anh nói linh tinh cái gì đấy, đúng là miệng quạ đen mà… Xùy xùy.” Mấy năm sau.
Chẳng mấy chốc mà đứa trẻ đã đến tuổi đi học mẫu giáo, Hướng Minh bé xíu xách một cái ba lô cao bằng người cậu bé, khước từ Nguyễn Tri Hạ và Lê Quốc Nam, theo Nguyễn Kiến Định lên xe, thở dài như ông lão một cái rồi tự mình thắt dây an toàn vào.
“Sao vậy? Mẹ cháu lo cháu mới con nít mà đã suốt ngày thở dài, nếu còn như thế nữa sẽ biến thành một ông cụ non đấy’ Nguyễn Kiến Định gõ nhẹ vào cái đầu nhỏ kia, suýt nữa thì bật cười thành tiếng.
Mấy năm qua, dường như ngày nào cũng diễn ra cảnh như thế này.
Nguyễn Hướng Minh đã thể hiện ra sự thông minh khác thường từ khi còn bé, tuy còn nhỏ nhưng một số thứ mà cậu bé hiểu đã sắp vượt qua cả sự hiểu biết của Nguyễn Tri Hạ rồi. Tuy rằng đứa trẻ thông minh như vậy nhưng Nguyễn Tri Hạ lại không hề cảm thấy vui.
Nguyễn Hướng Minh quá hiểu chuyện, từ nhỏ cho tới bây giờ chưa bao giờ hỏi qua bố mình là ai.
Thậm chí ngay cả một chút biểu hiện tò mò cậu bé cũng không có.
Theo lý mà nói, một đứa trẻ năm tuổi sẽ thích nô đùa chạy nhảy, nhưng Nguyễn Hướng Minh lại trầm tính, không giống như những đứa trẻ khác, đây là điều mà Nguyễn Tri Hạ lo lắng nhất.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!