Chương 287:
Có thể thấy, mấy năm nay ông cụ được chăm sóc rất tốt, tuy tóc đã trở nên thưa thớt, nhưng nhìn sơ lược vẫn rất chỉnh tề, đeo kính lão, mặc áo sơ mi và áo vest, cả người nhìn qua nho nhã như một giáo sư đại học lớn tuổi.
Nguyễn Tri Hạ không có ấn tượng gì với Nguyễn Chính Tu, lúc này nhìn ông ấy đứng trước mặt, cuối cùng đối với “ông nội” đã có chút hiểu biết sơ sơ.
Cô ấp úng gọi một tiếng: “Ông nội.”
Nghe thấy giọng cô, Nguyễn Chính Tu lúc này mới ngẩng đầu nhìn cô.
Tuy ông ấy đã bảy mươi tuổi, nhưng đôi mắt vẫn như cũ vô cùng minh mẫn.
Ánh mắt ông nhìn Nguyễn Tri Hạ vốn hơi lạ lẫm, dường như nhanh chóng suy nghĩ một chút, lên tiếng: “Là bé Ba? Tri Hạ?”
Tiếng “bé Ba” này không hiểu sao nghe có chút thân thiết.
Nguyễn Tri Hạ gật đầu nhẹ: “Là con.”
“Lúc ông đi, con mới lớn đến chừng này.” Nguyễn Chính Tu nói xong, giơ tay đo độ cao ngang bàn: “Chớp mắt, con đã lớn như vậy rồi.”
Ông lướt qua bàn học đi về phía Nguyễn Tri Hạ, giọng điệu hơi xúc động
Lúc này, ông mới chú ý đến Tư Mộ Hàn đứng sau lưng Nguyễn Tri Hạ.
Tròng mắt Nguyễn Chính Tu mạnh mẽ co rụt lại, sắc mặt khẽ thay đổi.
Tư Mộ Hàn đi về phía trước một bước, cách Nguyễn Chính Tu gần hơn chút, khiến cho Nguyễn Chính Tu có thể nhìn thấy mặt anh một cách rõ ràng, nói một cách sâu xa: “Ông Nguyễn, đã lâu không gặp.”
Sắc mặt Nguyễn Chính Tu thay đổi nhiều lần, cuối cùng bình tĩnh lại, hỏi một cách nghi ngờ: “Cậu là… Tư Mộ Hàn?”
“Là tôi.” Tư Mộ Hàn cong môi, nhưng trên mặt lại không có chút vui vẻ nào.
Bầu không khí trong phòng nháy mắt trở nên căng thẳng.
Nguyễn Tri Hạ thật không ngờ Nguyễn Chính Tu vậy mà lại biết Tư Mộ Hàn.
“Cậu…”
Nguyễn Chính Tu đang định nói cái gì, bên ngoài lại truyền đến giọng nói của người giúp việc: “Ông ơi, đến giờ ăn rồi.”
“Đi ăn trước đã.” Nguyễn Chính Tu liếc nhìn Tư Mộ Hàn, quay người đi ra cửa.
Nguyễn Tri Hạ nhìn Tư Mộ Hàn, cùng anh đi ở phía sau, hỏi anh: “Anh và ông nội tôi trước đây từng gặp mặt? Ông ấy nhận ra anh.”
Tư Mộ Hàn cũng không phủ nhận, ngược lại đáp vô cùng dứt khoát: “Ừ.”
…
Khi đoàn người Nguyễn Tri Hạ đến nhà ăn, ba người khác trong nhà họ Nguyễn đã ngồi xuống bàn.
Nguyễn Hương Thảo thấy Nguyễn Tri Hạ vậy mà gióng trống khua chiêng đưa “Tư Gia Thành” về nhà họ Nguyễn, cười lạnh một tiếng, nói: “Tri Hạ, hôm nay người một nhà chúng ta ăn cơm, cô đưa một người ngoài về đây làm gì?”
Tuy vẻ ngoài của “Tư Gia Thành” không tệ, nhưng không đủ hấp dẫn đối với cô ta, bây giờ cô ta đang mê mẩn Trần Tuấn Tú, cảm thấy Trần Tuấn Tú thân phận địa vị đều cao hơn “Tư Gia Thành” một bậc, đương nhiên chẳng thèm đặt “Tư Gia Thành” vào mắt.
Nguyễn Tri Hạ chưa kịp nói gì, Nguyễn Chính Tu đã ngẩng đầu lạnh lùng liếc Nguyễn Hương Thảo một cái.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!